Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 337: Là một quan tốt



Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa viện, Lục Vân Khai một thân tố lam vạt thẳng, thanh nhã mà thoải mái, doanh doanh cười nhạt, làm người ta như mộc xuân phong.

Cặp song sinh chột dạ trốn sau Tống Tân Đồng, vừa nhắc xong tỷ phu liền về tới, cũng không biết có nghe thấy các cậu vừa nói xấu hay không? Nếu như bị nghe thấy khẳng định lại phải bị phạt.

Tống Tân Đồng nhìn động tác của hai cậu, cười cười, không có chọc thủng tiểu tâm tư của hai cậu, nhìn Lục Vân Khai hỏi: “Sao chàng sớm vậy đã về rồi? Không phải đi huyện thành sao?”

“Đã không có chuyện gì, liền về sớm một chút.” Lục Vân Khai dừng một chút lại nói: “Chậm chút nữa tri phủ đại nhân sợ là sẽ đến thôn, ta muốn về chuẩn bị trước một phen.”

“Tri phủ đại nhân muốn đi qua?” Tống Tân Đồng cuống quít đứng lên, nhìn chung quanh: “Này… Lúc nào qua đây? Ta để Tạ thẩm đi chuẩn bị thức ăn.”

“Không vội, đại để phải xế chiều, tri phủ đại nhân chậm chút nữa phải ngồi thuyền về Lĩnh Nam thành, hẳn là ở không được bao lâu.” Lục Vân Khai đè vai Tống Tân Đồng lại: “Ta đã để cho Dương Thụ đi ruộng tôm bắt tôm, đại nhân nói thích ăn tôm này.”

“Tốt, vậy bắt nhiều một ít.” Lúc này Tống Tân Đồng mới an tâm ngồi xuống: “Lần này nhờ có tri phủ đại nhân, nếu không có tri phủ đại nhân, sợ rằng chúng ta phải mất một lớp da mới có thể bình an trở về.”

Dừng một chút, Tống Tân Đồng lại hỏi: “Đã kết án? Tri phủ đại nhân phải về Lĩnh Nam thành?”

Lục Vân Khai ừ một tiếng: “Trong thành bách tính cáo trạng rất nhiều, thêm chứng cứ ta tìm được lúc trước, tri phủ đại nhân vừa điều tra liền tra ra tiền căn hậu quả, còn từ hậu viện Trần huyện lệnh lục soát ra mười vạn lượng ngân phiếu, còn có chút sổ sách, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, giờ đã đem đám người Trần huyện lệnh, Lưu Phú Qúy, Tạ sư gia đều áp giải đến Lĩnh Nam thành thẩm tra.”

“Nhiều bạc như vậy?” Tống Tân Đồng sớm cảm thấy trong huyện nha ăn uống rất xa xỉ lãng phí, nhưng không nghĩ đến chính là huyện lệnh một huyện nhỏ nghèo khó cũng có thể có nhiều bạc như vậy.

“Phần nhiều là tham ô nhận hối lộ có được.” Lục Vân Khai nói: “Thanh Giang huyện chúng ta tuy cách Lĩnh Nam thành khá xa, nhưng cũng không phải huyện nghèo khó nhất, lại thê lão ta tự lập danh mục, tăng thu nhập từ thuế, lúc này mới có thể để thôn nhỏ hạ dưới quyền rơi xuống nghèo khó.”

“Chỉ là phú hộ giàu có, bách tính nghèo khó?” Tống Tân Đồng nhíu mày, nàng biết được làm thương nhân lời, liền thấy tửu lầu trên bến tàu mà nói, bách tính đi ăn cơm ít, nhiều là phú hộ, đầu to còn là thương nhân qua lại, những thương nhân ngoại lai kia thế nhưng xuất thủ hào phóng, một bữa cơm mấy lượng bạc, bọn họ căn bản không quan tâm.

“Đúng vậy.” Lục Vân Khai nói: “Hiện tại hai cái u to ác tính này đã bị tri phủ đại nhân xử lý, nghĩ đến Thanh Giang huyện chúng sẽ càng ngày càng tốt.”

Tống Tân Đồng gật đầu, thương hộ khác dù cũng lãi nặng, nhưng ít ra sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi, như vậy cũng tốt, chỉ là huyện lệnh lại do ai đến làm?”

Nghĩ cũng liền hỏi: “Vậy chức huyện lệnh do ai tới làm? Có thể lại tới một tham quan nữa không?”

“Vậy liền không biết.” Lục Vân Khai than một tiếng: “Cũng may tri phủ đại nhân thanh chính liêm minh, là quan tốt có gặp được nhất, có hắn ở, các hạ hạt hẳn sẽ thu lại rất nhiều.”

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút cũng phải: “Nếu giống vị quan huyện cách Lĩnh Nam tương đối gần thì tốt rồi, vị đại nhân kia nhìn liền là một quan tốt.”

“Nàng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này có kim thượng làm chủ.” Lục Vân Khai sờ sờ bụng Tống Tân Đồng: “Nó lại đá nàng?”

“Ân, còn có thể sờ được chân nhỏ.” Tống Tân Đồng mỉm cười sờ bụng, trước đây còn không quen, gần đây động nhiều lần, trái lại cảm thấy quen thuộc, có điều còn là một bé con yên tĩnh tri kỷ, không để cho nàng quá mức thoải mái.

“Tỷ, đệ cũng muốn sờ sờ.” Tiểu Bảo sán qua đây, thăm dò hỏi, rất sợ tỷ phu không đồng ý.

“Hiện tại không động, sờ không được.” Tống Tân Đồng dời tay thả trên bụng: “Hai đứa không phải muốn hái hoa quế sao, cầm rổ đi đón.” Nói xong lại nói với Lục Vân Khai: “Vương thẩm rất biết làm bánh ngọt, không bằng để bà làm một chút bánh hoa quế, chờ chút nữa tri phủ đại nhân tới cũng dễ bày lên.”

“Rất tốt.” Lục Vân Khai không có gì không đồng ý: “Bên ngoài ngày càng chói, về phòng ngồi, đừng phơi đến đầu lại choáng váng.”

“Được.” Tống Tân Đồng cười đồng ý, nhờ hắn nâng đi vào phòng.

Mặc dù trên miệng hắn không nói, nhưng từ sau nàng về liền cẩn thận từng li từng tí, còn che chở nàng gấp đôi, nghĩ đến cũng là trước đó quá sợ.

Hắn không nói, Tống Tân Đồng cũng không nói, liền yên lặng nhận hắn đối tốt với mình đi, ai bảo nàng là thai phụ chứ? Nàng có quyền lợi được sủng ái, đúng không?

Đầu giờ thân xế chiều, Thu bà bà và Tạ thẩm từ huyện thành về, thuận tiện đến Lục gia giúp đỡ, bởi vì muốn làm rất nhiều món, chỉ Vương thị với Tiểu Nguyệt hai người thật sự quá bận.

Thu bà bà và Tạ thẩm ngồi ngoài phòng bếp giúp đỡ xử lý tôm với ốc nước ngọt, Tạ Đại Ngưu và Tạ Nghĩa bọn họ thì giúp đỡ giết cá với gà vịt thỏ, có điều đều là ở phía sau chuồng thỏ bên kia, không có bắt đến Lục gia ô uế mắt quý nhân.

Nghe Lục Vân Khai nói, chờ tí sẽ có tri phủ đại nhân, hai người phụ tá bên người đại nhân, còn có Giang Minh Chiêu, còn có mấy người thị vệ đeo đao.

Đồ ăn phải làm thực sự quá nhiều, Tống Tân Đồng lại để Dương Thụ đi bến tàu, tìm một đại trù chưa về nhà thăm người thân qua đây, giúp đỡ một một nồi đồ ăn to cho mấy thị vệ.

Bởi vì canh giờ còn sớm, tri phủ đại nhân còn chưa đến, cho nên Tống Tân Đồng liền ngồi trong sân nói chuyện phiếm với Thu bà bà các bà.

Thu bà bà các bà hôm nay đi huyện nha xem xử án, hiện tại đáy lòng còn đặc biệt kích động, vừa làm vừa nói: “Tri phủ đại nhân thực sự là quá uy phong, hắn vừa lên tiếng liền không ai dám động.”

“Tri phủ đại nhân đối với dân chúng còn rất hòa thiện, là một quan tốt.” Thu bà bà lại nói: “Dân chúng trong huyện đều nói như vậy, nhiều dân chúng bị oan uổng đều nhận được bồi thường công chính.”

“Bồi thường cái gì?” Lục Vân Khai về sớm, Tống Tân Đồng không nghe được hắn nói cái này.

“Có mấy người bị đoạt đất đều đổi về được, cửa hàng với phương thuốc bị chiếm cũng ấn giá thấp trước kia mua về, nói chung mọi người đều quá cao hứng.” Tạ thẩm lập tức nói: “Ta thấy bọn họ bị xét nhà, trong nhà còn có rất nhiều mỹ kiều nương, có điều đều khóc sướt mướt.”

“Muốn ta nói là đại hỉ sự, sao mấy người đó còn khóc sướt mướt chứ? Những người đó hình như cũng là bị cường đoạt, có điều đầu óc các nàng đều không dùng được! Có thể trở về nhà còn mất hứng.”

Tống Tân Đồng nói: “Các nàng trải qua ngày lành quen rồi, đột nhiên về sống nghèo, khẳng định không muốn.”

“Cũng phải, hiện tại để ta trở lại những ngày qua nửa năm không ăn nổi một bữa thịt, ta đều chịu không nổi.” Tạ thẩm ném tôm đã rửa sạch vào thùng: “Tân Đồng, nhiều tôm như vậy đủ chưa?”

Tống Tân Đồng nhìn nhìn thùng tôm lớn, đánh giá có chừng hai mươi cân, sợ là không quá nhiều: “Còn phải bắt nhiều một chút, thế nhưng có ba bốn mươi người ăn đấy, mỗi người một cân, cũng phải bốn mươi cân, hơn nữa ta thấy mấy thị vệ kia ăn được rất nhiều, làm nhiều một chút mới tốt.”

“Vậy xác thực quá ít, mau lên, canh giờ không còn sớm.” Thu bà tử lại tăng nhanh động tác, Vương thị trong phòng đã hầm gà mẹ, cũng liền cùng Tiểu Nguyệt qua đây tiễn ốc nước ngọt, làm chuẩn bị cho bữa chiều.

___________