Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 446: Phiên ngoại Hằng ngày (30)



Thu khoai tây xong không bao lâu, trồng nho cũng sắp hái được rồi.

Tống Tân Đồng mang theo Noãn Noãn còn có song bào thai đi tới vườn nho, nhìn từng dãy từng dãy giàn nho, bóng râm rậm rạp, trận trận hương quả, đón gió cũng có thể ngửi thấy được nho thơm ngọt.

“Nương, đó đều là nho của nhà chúng ta sao?” Hoa Quyển không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mấy quả nho đó đều là một quả thật to, màu tím giống như mã não ngọc thạch, trên trên còn kết sương trắng, thực sự là đẹp.

“Nhà chúng ta cũng chỉ có một mẫu này.” Tống Tân Đồng chỉ vào một chỗ lều cỏ đắp phía trước.

Màn Thầu và Hoa Quyển nghe xong liền chạy về phía vườn nho, muốn hái được nho ngon nhất.

“Nương, vì sao nhà chúng ta chỉ trồng một mẫu vậy?” Noãn Noãn cùng ở cạnh, trang điểm một kiểu thục nữ.

“Đây là nho năm ngoái trồng thử, bọn đệ đệ nói ăn ngon, nên nương để người lưu lại một mẫu nho này.” Tống Tân Đồng đỡ lấy vai Noãn Noãn, “Đội tốt mũ rèm với bao tay, đừng bị sâu cắn phải.”

Noãn Noãn vỗ vỗ bao tay vải đã bao kỹ lưỡng của mình, “Nương, chúng ta phải hái hết về nhà sao? Nhiều như vậy có thể hư rớt hay không nha?”

“Tháng trước đã hái một phần đưa đi kinh thành, trong vườn cũng không còn lại nhiều, hái về nhà một lần cũng không sao.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Nếu như sợ hư rớt, chúng ta còn có thể phơi thành nho khô.”

“Có thể phơi thành nho khô, sau này tùy thời muốn ăn cũng có thể ăn, còn không cần dùng tiền mua.” Noãn Noãn đã theo Tống Tân Đồng học xử lý việc làm ăn cùng chuyện sổ sách trong nhà, cho nên biết hằng năm mua đồ ăn vặt trong nhà đều phải tốn không ít bạc, cho nên nhìn thấy mấy giàn nho này đã nghĩ phơi tốt rồi cũng không cần dùng tiền mua.

“Tốt, nghe tiểu quản gia.” Tống Tân Đồng nhìn song bào thai đã bắt đầu hái nho ăn, “Hai con đừng lấy mũ xuống, phơi đen thì khó coi.”

“Cữu cữu đen đen cũng dễ nhìn.” Hoa Quyển cũng không quay đầu lại nói.

Năm nay Đại Bảo và Tiểu Bảo thi Hội chưa đỗ, hai cậu thu thập tâm tình xong sau đó liền bắt đầu ra ngoài du học, tới huyện Sa Hà xem bọn họ trước, ngây người hơn 10 ngày lại xuất phát, hiện tại lại đi về phía nam.

“Cữu cữu là cữu cữu, các con là các con, nghe lời, đội mũ lên, nếu không đợi lúc nữa hai má nóng bừng đau đớn đừng có trách nương không nhắc nhở các con.” Tống Tân Đồng đội mũ lên cho hai bé, “Mau tới làm việc, hái về sau chúng ta cùng nhau phơi nho khô.”

“Dạ, giờ liền tới.” Song bào thai ăn xong một quả nho cuối cùng, lau lau tay, sau đó xách rổ nhỏ đến hái nho.

Đừng thấy song bào thai tuổi không lớn lắm, nhưng bắt đầu làm việc vẫn là có hình có dạng, cũng không có kêu mệt, rất có bộ dáng tiểu đại nhân.

Tống Tân Đồng sẽ không chiều chuộng bọn nhỏ quá đáng, trừ trước 5 tuổi không cho các bé nghịch nước làm chuyện nguy hiểm, hiện tại trên cơ bản đều sẽ để các bé làm việc dưới tình huống đảm bảo đầy đủ hết, tỷ như cưỡi ngựa, làm ruộng, làm việc, giặt quần áo các việc vặt nhỏ này.

Bé gái thì nuôi giàu, bé trai thì nuôi nghèo, cho nên ở rất nhiều phương diện Tống Tân Đồng đều sẽ đối đãi khác một ít với Noãn Noãn, ngoài ra nàng còn dạy song bào thai tư tưởng phải chiếu cố kỹ lưỡng tỷ tỷ, hiện tại hai tiểu tử đi đâu cũng sẽ che chở tỷ tỷ duy nhất này.

Tỷ như hiện tại.

“Tỷ tỷ tỷ cẩn thận một chút, đừng cắt phải tay nha.”

“Tỷ tỷ cẩn thận mương trên đất, đừng để té, lúc đó nếu đệ với không ca ca không kéo tỷ, tỷ đều không dậy được.”

Noãn Noãn liền một chân vượt qua mương, quay đầu lại nhìn song bào thai, “Hai đứa cẩn thận một chút, ngã vào tỷ cũng không kéo mấy đứa.”

“Mới sẽ không đâu.”

Ba chị em luôn luôn lấy phương thức khác quan tâm nhau, đều là nhóc con ấm lòng lại mạnh miệng.

Tống Tân Đồng mang theo ba đứa nhỏ hái nho xong, vườn nho chưa tới nửa mẫu hái xong cũng có mấy trăm cân.

Chở về nhà rồi, lưu lại một bộ phận tươi tự mình ăn, một phần thì thả hết lên giá đã dựng sẵn rồi, sau đó tùy ý gió bao hàm ý nóng thổi khô nho, sấy khô tất cả hơi nước, chờ thêm chừng 20 ngày, nho khô thiên nhiên đã làm thành công.

Những thứ này đều là nói sau, lúc này các bách tính trồng nho đều đang ra sức hái nho.

Tháng trước, cũng là sau khi thu khoai tây xong, nho trong vườn nho cũng tới lúc nửa chín, cho nên Tống Tân Đồng trực tiếp cho người hái một phần nho đóng gói tốt, sau đó ra roi thúc ngựa đưa đi kinh thành, đưa đến chỗ thánh thượng cùng quý phủ của quan to quý nhân.

Bởi vì năm ngoái đã có người nếm qua nho huyện Sa Hà rồi, mọi người đều cảm thấy phẩm tướng tốt, vị ngọt, đều nguyện ý mua lần nữa.

Cho nên sau khi tới mùa chín bình thường rồi, liền sớm có thương khách châu phủ phụ cận đến đặt hàng, ước chừng bán đi phân nửa số nho.

Còn nửa số nho dư lại bởi vì trên cơ bản đều đã chín, lại thêm vấn đề bảo tồn liền không dễ chuyển ra thành Tân châu nữa, cho nên Tống Tân Đồng liền dạy mọi người phương pháp phơi chế nho khô, chờ làm thành nho khô lại bán cho khách thương qua lại.

Cho nên mấy ngày này, xung quanh đều nghe thấy vui sướng của được mùa.

Bách tính huyện Sa Hà thấy người ta thu hoạch gương mặt tươi cười, trên mặt đều nổi lên lo lắng, mặc dù mọi người cũng trồng một ít cỏ nuôi súc vật, nhưng hạt giống không nhiều, cũng không chuyển thành bao nhiêu bạc.

Cho nên mọi người đều rất đỏ mắt người trồng khoai tây trồng nho, nhưng lại ngại với huyện lệnh các đại nhân, cho nên trong miệng mọc bong bóng cũng không dám hỏi nhiều một câu.

Chờ a chờ a.

Song bào thai cũng chờ đến không kiên nhẫn, mỗi ngày chạy mấy bận xuống ruộng dưa hấu, nhưng dưa hấu vẫn là chưa chín.

Kỳ thực các bé cũng không biết có chín hay không, chỉ là nghe nương nói bởi vì năm nay dưa hấu trồng trễ, cho nên phải đợi lâu chút, thế nhưng rốt cuộc phải đợi bao lâu chứ?

Song bào thai làm công khóa xong liền chạy đến lều dưa ngoài thành nhìn khắp nơi, xem xem dưa dưới ruộng có bị trộm mất không, sau đó lại xem xem có dưa hấu bị sâu cắn rụng hay không.

Hai bé còn học bộ dáng người lớn vỗ vỗ dưa hấu, nghe một chút có tiếng vang bịch bịch bịch không, nếu có thì chín, nếu như phát ra tiếng bum bum bum, vậy thì dưa hấu chưa chín.

Hoa Quyển nhìn mặt trời bên ngoài, có chút sợ nóng, sai khiến Màn Thầu: “Ca ca, ca đi vỗ vỗ xem có chín chưa, nương nói đến tháng 7 hẳn là chín.”

“Nóng, tự đệ đi đi.” Màn Thầu cầm quạt lá bồ quạt gió, kỳ thực trời không oi bức, chỉ là mặt trời quá độc, phơi đến người ta choáng váng đầu.

“Nếu đệ đi, hái rồi không cho ca ăn nha!” Hoa Quyển còn tính dùng phép khích tướng.

Nhưng Màn Thầu là ca ca sinh ra sớm mấy phút, mặc dù không nói nhiều bằng đệ đệ, nhưng thông minh không ít, tất nhiên sẽ không bị trúng kế, “Đệ không khát nước sao? Đệ nhanh đi hái, hái rồi chúng ta cắt ăn.”

“Khát nước.” Hoa Quyển chạy một đường sớm đã khát nước, mông lắc lư chạy vào ruộng dưa, chuyển động vài vòng trong ruộng rồi, sau đó chọn quả lớn nhất, sau đó dựa theo phương pháp nương dạy kiểm tra xem có chín không.

Bước đầu tiên, xem cuống có lông trắng không, nếu như đã rụng trở nên bóng loáng rồi nghĩa là không sai biệt lắm là chín.

Hoa Quyển nhìn nhìn vị trí cuống, bóng loáng không lông, chín.

Bước thứ hai, vỗ vỗ dưa hấu.

Ừ vang bịch bịch bịch, chín!

Hoa Quyển liền trực tiếp hái dưa, sau đó dùng sức ôm lấy quả dưa nặng có gần 10 cân (chừng 5kg), cố sức đi về phía lều.

“Ca ca mau tới giúp.”

Màn Thầu đi ra lều dưa, nhìn thấy dưa hấu to trong tay Hoa Quyển, lông mày đẹp nhăn lại, “Sao liền hái rồi?”

“Bởi vì nó đã chín.” Hoa Quyển mệt đến hổn hà hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều mệt đến đỏ bừng lên, “Ca ca mau tới ôm giúp đệ, đệ sắp ôm không nổi rồi.”

Màn Thầu chạy tới giúp, hai bé cùng nhau nâng tới dưới lều dưa.

Hoa Quyển mệt đến tê liệt ngồi trên băng ghế, thở hổn hển, “Mệt chết đệ.”

Màn Thầu tìm tôi tới đòi một con dao, sau đó cắt dưa thành hai nửa. Chớp mắt khi dưa hấu bị cắt, hương vị trong veo bên trong lập tức bay ra.

Hoa Quyển ngửi mùi sán qua, “Nhất định rất ngọt.”

Màn Thầu nhìn dưa hấu cát màu đỏ, cắt một miếng nhỏ ăn vào miệng, “Đích xác rất ngọt.”

“Đệ cũng muốn ăn.” Hoa Quyển há mồm ra, phát ra tiếng a.

“Chờ một chút.” Màn Thầu cắt dưa hấu thành mấy miếng nhỏ, tiện để cầm ăn.

Chờ Màn Thầu cắt xong rồi, Hoa Quyển liền không thể chờ đợi được cầm dưa hấu lên ăn, cắn xuống miếng đầu tiên, bé liền cảm giác được cổ họng khô khốc của mình được chữa khỏi, “Thật sự rất ngọt, ăn ngon thật.”

“Ăn từ từ, còn rất nhiều.” Màn Thầu thì nhã nhặn rất nhiều, ăn dưa hấu từng chút từng chút, đôi mắt hoa đào cười nhạt tiết lộ ra bé hài lòng về dưa hấu này.

Ăn vài miếng dưa hấu, Hoa Quyển liền ăn no, vỗ vỗ cái bụng căng phình phình lên, ợ một cái: “Ca ca, đệ ăn no.”

Màn Thầu nhìn hơn nửa quả dưa hấu còn lại, “Còn có rất nhiều.”

“Ăn không vô.” Hoa Quyển lắc lắc đầu, “Mang về cho cha nương đi, không được lãng phí.”

Nói xong gọi tôi tớ lại xuống ruộng hái hai quả, lại ôm dưa hấu còn lại lên, sau đó cùng nhau về huyện nha.

Trở lại huyện nha rồi, Hoa Quyển liền y như tranh công chạy vào phòng Tống Tân Đồng, “Nương, xem con mang thứ tốt gì cho nương này.”

Tống Tân Đồng nhìn dưa hấu trong tay bé. “Chín?”

“Chín rồi.” Hoa Quyển bỏ phân nửa quả dưa hấu đã cắt lên bàn, “Nương, người mau nếm thử.”

Tống Tân Đồng nhìn dưa hấu bị cắt phân nửa, “Bị các con ăn hơn phân nửa à?”

Sau lưng Hoa Quyển căng thẳng, gượng cười hai tiếng, “Nương, bọn con nếm thử trước có chín hay chưa, phát hiện chín liền lập tức mang về cho nương ăn, nương, con chỉ ăn một miếng.”

“Thì ra là vậy à.” Tống Tân Đồng sớm đã nhìn thấu bản tính ăn ngon của Hoa Quyển, cũng không vạch trần bé, chỉ nói: “Nương còn lo lắng con ăn nhiều sẽ tiêu chảy đấy, chỉ ăn một miếng hẳn sẽ không tiêu chảy.”

Hoa Quyển mất tự nhiên sờ sờ bụng.

Tống Tân Đồng lại nói: “Không ăn hạt dưa hấu chứ? Ăn hạt dưa hấu vào sẽ nảy mầm, đến lúc đó trên đỉnh đầu con sẽ mọc ra rất nhiều dưa hấu.”

Hoa Quyển kinh hoảng a một tiếng, “Thực sẽ sẽ mọc dưa hấu?”

Màn Thầu thì bình tĩnh nói: “Nương gạt đệ.”

Hoa Quyển thất vọng ồ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối sờ sờ đỉnh đầu, “Đệ còn tưởng rằng có thể ăn dưa hấu.”

“…” Tống Tân Đồng câm nín, nàng sinh cái thứ gì ra vậy hả.