Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 77: Tiêu chảy



Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường, một giây trước còn sắc trời quang đãng, khắc sau liền biến thành trời mưa to.

Tống Tân Đồng lo lắng nhìn trời, âm thầm cầu khấn buổi chiều ngàn vạn đừng mưa tiếp a.

“Tân Đồng đừng lo lắng, mưa tháng sáu này có thể sau nửa canh giờ sẽ không sai rồi.” Thu bà bà một chút cũng không lo lắng, hai mắt nhìn về phía chân trời, “Hai mảng mây đến kia tản đi, mặt trời lại đi ra.”

Hà nhị thẩm ở một bên cắt đuôi ốc nước ngọt cũng gật đầu nói: “Hiện tại mới giờ mùi canh ba, cách giờ dậu vẫn còn sớm đâu.”

Tạ thẩm cầm ốc nước ngọt cắt đuôi, “Vì sao nhất định phải cắt đuôi đâu?”

“Cắt đi ăn ngon hơn.” Tống Tân Đồng ngồi ở một bên với Thu bà bà lột vỏ tỏi, “Có phải cắt bằng kéo không tốt lắm hay không?” Ở hiện đại cũng có dụng cụ chuyên môn để cắt, không cắt liền trực tiếp làm cũng không sao, chẳng qua Tống Tân Đồng yêu sạch sẽ, cho nên cảm thấy vẫn là cắt một chút thì tốt hơn.

“Cũng được, khí lực ta lớn.” Tạ thẩm đem ốc nước ngọt đã cắt bỏ đuôi bỏ vào ngâm trong chậu nước, “Ta vừa nghĩ đến Lưu Kim Hoa hôm nay không bán được vài bát, ta liền rất cao hứng!”

“Tự mình làm bậy!” Thu bà bà ‘xuy’ một tiếng, “Cho nên làm ăn vẫn phải nói lương tâm, nếu không hại người lại hại mình.”

“Cũng không phải sao, ta thật không nghĩ tới nàng ta dám đem dầu cũ của tửu lầu người ta bỏ đi làm món cay.” Tạ thẩm chậc chậc hai tiếng, “Hôm qua những người ham tiện nghi ấy ước chừng đều xả hơn nửa ngày, ta xem đã sắp xả đến hư thoát.”

“Cũng không phải, hôm nay bị vây lại, Lưu Kim Hoa nói cũng không dám nói một tiếng.” Hà nhị thẩm cũng không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác nói: “Không chỉ phải bồi thường bạc cho người ta uống thuốc, còn bị đưa đến quan phủ, không bị lột một tầng da mới là lạ.”

“Đáng đời!” Tạ thẩm phi một tiếng.

“Cũng không phải, cho dù thả vào không nhiều thịt lắm ít nhất cũng phải làm sạch sẽ đi.” Hà nhị thẩm lại ném một con ốc nước ngọt vào, “Xem chúng ta là này nọ, cái nào không phải rửa ba bốn bận.”

Tạ thẩm chưa nói đâu chỉ phải tắm ba ngày bốn bận a, còn phải chà phải ngâm muối, trên miệng phụ họa: “Đúng vậy, rửa sạch những thứ ấy các quản sự đại nhân ăn vào mới yên tâm.”

Ngón tay Tống Tân Đồng cũng bóc tỏi rất nhanh, nhìn chừng trăm cân tôm hùm được ngâm nước muối trong thùng, cũng không biết có đủ dùng hay không?

“Hôm nay sinh ý của tẩu tẩu ta cũng không tồi, thật nhiều công nhân phương bắc tới đều nói tay nghề tẩu tẩu ta chính tông, làm được mì, bì, mì sợi đều ăn ngon.” Sinh ý trong nhà tốt, Hà nhị thẩm cũng cao hứng cười đến toe toét.

“Sinh ý này coi như của mình tẩu tẩu ngươi hay vẫn là một nhà các ngươi?” Tạ thẩm trôi chảy hỏi.

“Tẩu tẩu ta chiếm đầu to, còn lại chia ra cho công trung và nhị phòng chúng ta, vợ Hà Đông hắn cùng muội muội Bạch Vân giúp đỡ, chẳng qua khẳng định tay nghề thua kém tẩu tẩu cùng mấy chất tức.” Hà nhị thẩm giải thích một câu.

Bình thường loại việc này nam nhân trong nhà đều sẽ không giúp đỡ, hơn nữa chất nhi Hà gia đều đến trong thị trấn làm công, tính ra cũng là mấy nữ nhân ở nhà lo liệu toàn gia.

“Vậy còn rất tốt, ngươi cũng có thể hai phần, chờ cuối tháng phân bạc chính là phú nương tử trong thôn.” Tạ thẩm bắt đầu vui đùa.

“Hầy, ngươi nhưng chớ giễu cợt ta, vẫn may là Tân Đồng không chê ta làm việc chậm chạp, nếu không đâu có chuyện tốt như vậy a.” Hà nhị thẩm nói.

“Tay này của ngươi mà còn chậm à? Một mà địch được ba ấy.” Tạ thẩm nói.

Hà nhị thẩm: “Ai, ta nghe nói tức phụ Vạn lão tam lại mang thai.”

“Không phải có nhi tử rồi sao? Còn sinh? Một phen tuổi rồi cũng không biết xấu hổ.” Tạ thẩm nói.



Tống Tân Đồng nhìn hai thẩm nói từ sinh ý đến tức phụ nhà người khác, lại hung hăng nói đến tức phụ nhà ai lại cãi nhau, tai nghe đầy bát quái thị phi làm nàng đều có chút nghe không nổi nữa.

Đem tỏi đã lột xong về lại phòng bếp, đi tới phòng trước, thấy cặp song sinh đang ngồi bên bàn vuông dạy Cẩu Đản Nhi luyện chữ.

“Luyện thế nào?” Tống Tân Đồng ôm lấy Đại Bảo, che chở cậu tránh bị rớt xuống băng ghế, “Viết cho tỷ xem xem.”

Đại Bảo nghe theo viết hai chữ ‘tỷ tỷ’, sau đó nghiêng đầu hỏi Tống Tân Đồng, “Đệ viết vậy được chứ tỷ?”

Tống Tân Đồng nhìn thấy so với so chữ giun bò nửa tháng trước đã dễ nhìn hơn không ít, dần dần có thể viết chính tự, mặc dù đầu bút còn thiếu sắc bén nhưng đã không tệ rồi, “Viết rất khá, so với tỷ viết cũng còn được hơn rồi.”

“Tân Đồng tỷ tỷ ngươi xem một chút ta viết được không?” Cẩu Đản Nhi cũng hỏi.

Tống Tân Đồng nhìn Cẩu Đản Nhi viết chữ như cẩu bò, khẽ ừ: “Viết được không tệ, chẳng qua còn thiếu chút nữa so với chữ của Đại Bảo, về nhà còn phải luyện tập chăm chỉ.”

Tiểu Bảo vẫn vùi đầu viết chữ không hé răng, Tống Tân Đồng cảm thấy có chút kinh ngạc, sao hôm nay không hướng nàng cầu khen ngợi? Lặng lẽ đi ra phía sau Tiểu Bảo, phát hiện cậu đang lặp lại viết tên của mình.

Tống Tân Đồng nhìn chữ ‘Cận’ được viết một đống lớn, không khỏi cười ra tiếng.

Mặt Tiểu Bảo đau khổ, “Tỷ, vì sao đệ không thể tên Tống Tiểu Bảo đây? Thật dễ viết a.”

Tống Tân Đồng ‘phì’ một tiếng bật cười, “Tống Tiểu Bảo đâu có dễ nghe như Tống Tân Cận?”

“Thế nhưng thật là khó viết, đệ có thể sửa lại hay không?” Tiểu Bảo muốn trộm lười, muốn thay đổi tên trong hộ tịch.

“Không thể.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Tiểu Bảo, “Đây là tên nương đặt cho chúng ta, nếu như sửa lại, nương sẽ thương tâm.”

“Sao nương không đặt cho chúng ta cái tên nào đơn giản đâu? Đơn giản giống như tên Cẩu Đản Nhi vậy, chỉ hai chữ.” Tiểu Bảo nói.

“Khó viết, ta đến bây giờ cũng không viết được ‘Tạ Liêm’, thật sự là quá khó.” Cẩu Đản Nhi cau mày, “Nếu không ta cũng đổi tên thành Tống Tiểu Bảo đi?”

Vừa vặn lúc Tạ thẩm đến tìm chậu gỗ nghe thấy câu nói kia liền đi tới nhéo tai Cẩu Đản Nhi, “Gọi ngươi theo Đại Bảo học luyện chữ, ngươi còn dám lười biếng không muốn viết? Đổi tên thì thôi, còn sửa họ? Có muốn ta đem ngươi đến nhà Đại Bảo hay không?”

Cẩu Đản Nhi một chút cũng không sợ đau đáp lời: “Cũng được, nương.”

“Cũng được? Lão nương đánh chết ngươi cái đồ bạch nhãn lang này, lão nương nuôi ngươi sáu bảy năm, ngươi cũng được?”

“Ôi, ôi, nương, đau.” Cẩu Đản Nhi bị vặn tai đau muốn chết a.

Tốn Tân Đồng không nhịn được ‘ha ha ha’ cười rộ lên.

Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng cười theo.

“Lão nương hoài thai mười tháng thế nào chỉ có ngươi cái đồ bạch nhãn lang này? Chính là thấy nhà Đại Bảo có ăn ngon đi? Liền muốn ở cùng người ta phải không? Trở lại để cha ngươi thu thập ngươi!” Tạ thẩm buông tai Cẩu Đản Nhi ra, “Bạch nhãn lang.”

Mắt Cẩu Đản Nhi đỏ hồng, quệt miệng, muốn phản bán lại không dám nói, lại nghĩ đến bộ dáng cha nhà mình đánh mông mình, suy nghĩ chút thôi cũng cảm thấy đau quá.

“Thành thật chút cho lão nương, hảo hảo mà viết cho ta, khuya về dạy hai ca ca ngươi, nếu như không dạy được năm chữ, xem ta có đập nát mông ngươi không?” Tạ thẩm nói xong lại hòa ái nói với Tống Tân Đồng: “Tân Đồng a, những thứ ốc nước ngọt ấy áng chừng có mười lăm cân, muốn cắt hết luôn sao?”

Tống Tân Đồng theo ra: “Thời gian áng chừng vẫn sớm, đều cắt bỏ hết đi, tối nay không dùng hết thì ngày mai lại dùng.”