Tự Tại Tiêu Dao

Chương 6: Oan Quá



Chương 6: Oan Quá

Cậu đi ra bên ngoài, thì triển Khống Hỏa Thuật, tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa trong lòng bàn tay, nhắm về phía một hòn đá lớn mà ném.

Hỏa cầu được phóng về phía hòn đá, một tiếng "bùm" hòn đá vỡ nát thành nhiều mảnh.

- Được, coi như là có thêm chiến lực.

Cậu nhìn thành quả, nói.

Đi vào trong nhà, cậu lấy vài quyển sách lên đọc, trong đó có ghi cách làm để túi trữ vật nhận chủ.

Cậu cầm túi trữ vật của tên mập kia lên.

- Tên đó chưa phải tu sĩ, món này chắc tập kích một tu sĩ yếu ớt nào đó rồi c·ướp, chẳng trách túi trữ vật này vô chủ.

Cậu dùng cây dao găm trên bàn, hơ qua lửa một lúc rồi đâm nhẹ vào ngón tay trỏ, nhỏ một giọt máu lên túi trữ vật, nó sáng lên một lúc rồi tắt.

- Vậy chắc là nhận chủ rồi nhỉ?

Cậu cầm túi lên thấy không còn nặng nữa, thay vào đó là rất nhẹ tựa như lông.

Thay vì phải lấy tay lấy ra hay cho vào thì giờ chỉ việc dùng ý niệm là có thể lấy ra hay cho vào một cách nhanh chóng.

Ánh mắt cậu lại va vào công pháp "Khống Vật Thuật" cậu cầm lên đọc, tay vô thức làm theo, thanh kiếm cậu để bỗng lao về phía cậu, may cậu cảm nhận được nguy hiểm, nhảy lên, tránh cây kiếm của mình.

- Đệt, xém nữa tự mình hại mình.

Cậu cười, tay gãi đầu.

- Khống Vật Thuật có thể giúp mình nhặt lại đồ vật khi chiến đấu, Khống Hỏa Thuật giúp có thêm chiến lực. Vậy cũng tạm ổn, mai chắc sẽ rời khỏi đây.

Cậu lên kế hoạch.

Sáng hôm sau, cánh cửa được làm từ gỗ mở ra, một thanh niên tuấn tú hiện ra, là cậu, Đoàn Bình An. Cậu hái hết rau trong vườn cho vào túi trữ vật. Cho gà ăn rồi thả hết ra ngoài.

- Dù sao căn nhà cũng theo ta nhiều năm tháng, rời đi cũng thật tiếc.

Cậu cảm khái.

Đứng nhìn căn nhà một hồi, cậu quay người bước đi. Mấy chốc đã không thấy thân ảnh đâu. Căn nhà này từ đó bỏ hoang, biến mất theo năm tháng không ngừng trôi.

Tốc độ của cậu khá cao, cậu nhảy trên các cành cây to, phần là để tiện di chuyển và sát, phần là để ngắm cảnh đẹp trên đường đi.

Đi đến gần trưa, cậu dừng lại tại một trấn tương đối lớn tên Sơn Hoang Trấn. Nơi đây tấp nập người ra người vào buôn bán, có vài căn nhà nối tiếp nhau, lớn hơn rất nhiều trấn nhỏ mà cậu ở lúc trước.

Thần thức cậu quét xung quanh, cũng có nhiều tu sĩ tu vi còn cao hơn cậu. Cũng đúng thôi vì cậu mới nhập Khai Đạo, là tầng đầu tiên.

Vừa dạo bước, vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, ồn ào nhưng lại quen thuộc đối với cậu, chỉ là không có tiếng xe máy đi lại, chỉ nghe tiếng buôn tiếng bán.

Cậu dừng bước trước "Thanh Bảo Lâu" một nơi chuyên thu mua, buôn bán các loại đồ vật có giá trị.

Cậu bước vào, nơi đây xây bằng gạch nung, ốp bằng các phiến gỗ quý.

- Quý khách muốn gì ạ, mua hay bán đồ, ở đây chúng tôi có cả hai.

Một người đàn ông hơi thấp, có nếp nhăn trên mặt, râu khá dài, chừng 50 đến 60 tuổi.

- Ta cần bán một số đồ vật, không biết ở đây có mua không?



Cậu nhìn lão kia nói.

- Có, chúng tôi có, mời ngài vào.

Lão cung kính, đưa cậu đến một cái bàn giao dịch.

Cậu cũng lấy ra từ trong túi trữ vật hai cái bình sứ, bốn cái chén đá quý, hai cái vòng tay ngọc bích, thêm cái thanh trường đao của tên mập kia, tất cả đều ẩn chứa Tiên Khí bên trong dưới sự kinh ngạc của lão.

- Đây, thật sự...

- Đây là đồ mà ta lấy được từ bọn sơn tặc, sao? Có giao dịch không?

Cậu không đợi lão kia hỏi, trực tiếp trả lời.

Trước giờ lão này buôn bán, chỉ thấy có vị khách bán một hay hai món, còn cậu thì một lần tám món, thậm chí toàn là đồ quý, là trân bảo có giá trị cao.

Hai người giao dịch với nhau rất suôn sẻ. Cậu đi ra khỏi Thanh Bảo Lâu với bốn túi tiền, một túi linh thạch trung phẩm.

Cậu đến một lò rèn gần đó. Nơi đây khác xung quanh, lúc nào cũng nóng rực, toàn bộ đều là nam nhân thân hình lực lưỡng, to khỏe nên nơi đây có nóng đến độ nào cũng có vài nữ tử đứng gần đấy ngắm nhìn rồi nói chuyện.

- Ông chủ đâu?

- Đây. Xin hỏi cậu muốn gì?

Cậu vào trong, cất giọng hỏi, một ông chú trung niên bước ra, thân hình vạm vỡ, cởi trần và chỉ mặc một cái tạp dề.

- Ta muốn hai cái chảo, một lớn một nhỏ, một cái nồi lớn dùng nấu canh, một cái nồi nhỏ, và các đồ dùng làm bếp, mỗi thứ một cái.

- Vâng vâng, vậy nếu hết tổng cộng là hai đồng vàng.

- Đây, ba đồng vàng, khỏi thối.

- Vâng vâng.

Cậu vung tay lấy ra ba đồng vàng. (1000 đồng bạc = 1 đồng vàng, 1000 đồng vàng = 1 viên linh thạch hạ phẩm, 100 viên linh thạch hạ phẩm = 1 viên linh thạch trung phẩm, 100 viên linh thạch trung phẩm = 1 viên linh thạch thượng phẩm)

Cậu cho hết thảy vào túi trữ vật. Cậu đi tiếp đến một tiệm bán đồ, mua năm cân muối tinh. Cậu xong việc, nhanh chóng rời trấn để tiếp tục ngao du thiên hạ.

Đến chiều, một đàn cá trong một dòng sông đang tung tăng bơi theo đàn, cuộn theo dòng nước đang chảy. Bỗng có một cây kiếm sắc bén cắm xuống, làm đi làm lại hai đến ba lần.

Là Đoàn Bình An, cậu chỉ tốn một lúc là đã có một mẻ cá. Cậu đi đến một khúc cây cậu mới chặt, vung kiếm, vài đường kiếm đã cắt khúc cây thành từng khúc nhỏ.

Cậu dùng Khống Hỏa Thuật tạo ra lửa để nhóm. Lót đá thành vòng tròn xung quanh để tránh lửa lan ra, dựng cái lều cậu mới mua. Xong thì cũng gần tối.

Cậu ngồi xuống bên đám lửa, lấy muối tinh từ trong túi trữ vật ra, rắc nhẹ lên cá nướng, mùi thơm thừ cá nướng tỏa ra khiến cho người nào ngửi được cũng cảm thấy đói bụng.

Đợi một lúc thì cá cũng chín, cậu cầm lên, thưởng thức ngon lành. Ăn xong, cậu gom các que gỗ lại, rửa sạch rồi cho lại vào túi trữ vật.

Buổi tối nơi đây khá lạnh nhưng cạnh cậu là đóm lửa trại đang cháy bùng lên hơi ấm. Cậu định d·ập l·ửa đi ngủ thì cảm nhận nhận được thứ gì đó, nhanh chóng chạy ra.

Một nữ tử từ trên cao rơi xuống. Khói bụi bớt đi, cậu đi lại quan sát.

- Trời tối hù tối mịt rồi, nữ nhân ai lại đi giờ này? Lại còn từ trên trời rớt xuống nữa chứ!

Cậu đi lại gần, nhấc nữ nhân kia lên.



Khuôn mặt trái xoan, lông mày cong, mái tóc đen dài bồng bềnh, làn da trắng như ngọc, thêm bộ y phục màu xanh dương bằng lụa hiếm có khiến cậu nghĩ ngay là đụng phải cục than nóng rồi, nhưng không cứu không được.

Cậu bế nữ nhân kia lên, đưa vào lều của mình.

- Chậc, hôm nay phải ngủ bên ngoài rồi.

Cậu than thở.

Ngọn lửa đã dập tắt được cậu lần nữa thắp lên, cậu gắp hai cục than gỗ đang nóng để trong một cái thau thiết, đem vào để góc lều nhằm giữ ấm cho nữ nhân kia.

- Làm việc tốt thì phải làm cho trót.

Cậu nói nhỏ.

Cậu nhân lúc ngồi ở đây, lấy ra vài cuốn công pháp nữa để học cũng ngư vài cuốn sách để đọc.

"Sau Cao Đạo cảnh là Khai Thiên cảnh, cũng được gọi là tiên cấp, Khai Thiên cảnh có thể thọ hơn nghìn năm. Phong Thiên cảnh là cảnh giới sau Khai Thiên cảnh, là chứng đạo, chịu thiên kiếp đánh để có thể chứng đạo của mình có thể tu luyện tiếp. Thiên cảnh là cảnh giới tiếp theo, cũng coi là người có cấp bậc, xếp trên phàm nhân và có thể tọa trấn một khu vực nếu gia nhập một tông môn nào đó. Cao Thiên cảnh là cấp bậc cao hơn Thiên Cảnh".

- Hơn nghìn năm? Bao đời nay con người ở Trái Đất đều tìm cách để trường thọ sống lâu, nay lại có thể thấy được là có thể sống nghìn năm. Nếu cái này được mang đến Trái Đất có khi sẽ gây ra một cơn r·úng đ·ộng toàn cầu.

Cậu bất ngờ nói.

"Trên Thiên Cảnh là Cao Thiên. Tại đây không chia sơ kỳ, trung kỳ hay hậu kỳ mà chia làm nhất đến thập nhị Thiên Động bằng cách khai động, mỗi lần mở một động thì chịu một thiên kiếp. Trung bình mở một động tốn trăm năm. Mỗi lần mở động thì tuổi thọ sẽ gấp đôi lên tỉ lệ thuận với thiên kiếp sẽ mạnh hơn mỗi lần khai động".

- Ồ lúc nãy đã bất ngờ rồi, giờ đã bình tĩnh nhưng vẫn không tin. Nếu thọ một nghìn năm, vậy lúc Cao Thiên thập nhị Thiên Động thì thọ khoảng... gần bốn triệu năm? Mà thiên kh·iếp sẽ mạnh hơn, nếu vượt qua được thì việc gần chạm đến bất tử là điều có thể.

Cậu bất ngờ với số năm có thể sống.

Đến sáng, lúc cậu đang nướng cá thì một tiếng "Á" thật lớn vang lên, hướng từ căn lều của cậu phát ra. Cậu chạy vào thì thấy nữ nhân kia đã tĩnh, mặt còn hoảng hốt.

- Ô, cô đã tỉnh, nhanh ra đây ăn sáng đi, làm gì la ó thế?

Cậu nhìn nữ nhân kia một lúc rồi nói.

- Tên c·hết tiệt, ngươi đã làm gì ta, á.

Nữ nhân kia nhìn thấy cậu, la lên, tay triệu ra một thanh kiếm phóng về phía cậu.

Cậu nhanh tránh được, nhưng căn lều bị thanh kiếm đâm thủng, rách đi. Nữ nhân kia bay lên, một vòng tròn sau lưng hiện ra, thêm hai cái vòng tròn nhỏ hiện lên nằm trên đường tròn kia.

- Tên khốn, xem ta g·iết ngươi!

Nữ nhân kia bắt ấn, phóng ra vài quả cầu màu xanh về phía cậu.

Cậu tránh vài quả rồi dùng hỏa cầu chặn lại.

- Này cô kia, ta giúp cô đêm qua nằm chỗ của ta còn ta ra bên ngoài ngồi nguyên một đêm, chưa nói chưa rằng đã muốn g·iết ta? Ăn cháo đá bát à?

Cậu quát to.

Nữ nhân kia định tung chiêu nhưng bỗng ngất đi, rơi xuống, cậu nhanh đỡ được. Đặt nằm ở khúc gỗ gần đám lửa, còn cậu đi ra kia bắt thêm vài con cá.

Lúc lâu sau, nữ nhân kia tỉnh dậy, thấy cậu đang ngồi đối diện và đang nướng cá, mùi thơm từ cá nướng khiến cô không thể không ngồi dậy.

- Cá của cô này, ăn đi.

Cậu đưa cá đã nướng cho nữ nhân kia, còn mình thì nướng tiếp.

- Vậy cô ở đâu, lúc tối hôm qua thì cô từ trên trời rơi xuống, tôi đưa cô vào lều với lấy than gỗ sưởi ấm cho cô, vậy mà lúc nãy còn muốn g·iết tôi!



Cậu trách.

- Hứ, ta thân là Thánh nữ Đông Cực tông, uy danh thiên hạ. Lúc tối qua bị tập kích bất ngờ nên truyền tống bị rơi xuống đây.

Cô ngẩn mặt, cao giọng nói.

- Vậy ra là Thánh nữ, lúc cô thi triển thì tôi thấy chắc cô ở Cao Thiên nhị Thiên Động?

- Chứ sao, ta đường đường là Thánh nữ, được tông môn giúp đỡ nên tu vi cao là chuyện bình thường.

- Vậy tuổi chắc cũng cao...

Hai người nói chuyện với nhau, lúc cậu hỏi tuổi thì bị một cái tát vào mặt, thân ảnh của nữ nhân kia từ lúc nào đã kế bên cậu.

- Hỏi tuổi nữ nhân là cấm kỵ!

- Được rồi, được rồi...

Cậu đau đớn ôm mặt.

Lúc sau cậu đứng dậy tiếp tục nướng cá.

- Tên Khai Đạo như ngươi dám mạo phạm bổn Thánh nữ ta, từ đó đến giờ chưa từng có ai.

- Giờ thì có rồi nhé.

- Ngươi. Hứ!

- Dỗi? Có ăn không? Nè cá nướng đây.

Cậu giơ cá nướng thơm ngon đến chỗ Thanh Vân. Tuy dỗi nhưng mùi cá nướng rất thơm khiến cô không cầm lòng được, cầm lấy ăn.

Hai người ăn xong, cậu đi đến chỗ cái lều bị rách, cầm lên thu gọn vào túi trữ vật.

- Ngươi tên là gì?

- Đoàn Bình An.

- Ồ, ta là Hoàng Thanh Vân, cứ gọi ta là Thanh Vân. À thì, ta b·ị t·hương chưa khôi phục lại hết sức mạnh, nên cho ta theo ngươi một thời gian đi, đổi lại ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi mấy kẻ dưới Khai Thiên cảnh.

- Vậy cũng được.

Có một lá bài miễn tử thì cậu không dễ gì bỏ qua.

Cậu nhanh chóng thu dọn, d·ập l·ửa rồi cùng Thanh Vân lên đường.

- Này, ngươi định đi đâu?

- Không biết, vô định.

- Vậy ngươi đến Đông Cực tông của ta đi, hướng phía Đông, cũng đồng hướng với hướng của ngươi đi, việc ngươi hộ tống ta thì chắc sẽ được chiếu cố ở đấy.

- Xa không?

- Ờ thì khoảng hai trăm vạn dặm.

- Hả?

Cậu nhìn Thanh Vân, vẻ mặt bất ngờ.