Hai người rời đi… hai bóng dáng thân mật cùng chậm rãi biến mất trong làn tuyết trắng…… bên tai vang lại lời ngon tiếng ngọt của họ, mãi chưa tán đi.
Không – cần phải tiếp cận bọn họ… Có thể cảm thấy được bọn họ lúc nào cũng tản mát ra hương tình yêu nồng đậm, này một đôi yêu nhau cùng người mình yêu thương.
Thật khiến kẻ khác… tâm sinh hâm mộ không phải sao??
Hâm mộ… là bởi vì chưa từng có được……
Đối với ngươi… có thể làm gì ngoài hâm mộ đây?
Cái gì cũng không có được… Nản lòng thoái chí… có hay không có…… sớm không còn ôm hy vọng.
Tuyệt vọng….. Tuyệt vọng………
Quay lại nhìn mặt người rời đi, cúi đầu… Đỗ Thực lạnh lùng bĩu môi cười nhạo chính mình, mà tựa hồ những buồn khổ trong lòng ảnh hưởng đến thân thể suy yếu.
Ngực cứng lại ── sau đó là một trận ho mạnh đến tâm phế nứt ra.
“Khụ khụ ── khụ khụ ──”
Thu ngực lại ── lá phổi cố gắng hít vào không khí cũng không đủ cho hắn sử dụng, bởi vậy hắn phải không ngừng khó khắn há miệng thở dốc, thư hoãn hít thở không thông, mà thiếu dưỡng khí lại càng khiến hắn thống khổ mà ho khan.
Hảo… Khó chịu……
Vì cái gì ông trời không thành toàn cho ta… Chết rồi sẽ quên đi, chết rồi… sẽ xong hết mọi chuyện…… không cần lại vì tình mà gây thương tích, không cần lại phải chịu loại thống khổ thân thể này……
Không cần……. bởi vì hoàn toàn tuyệt vọng mà bắt buộc chính mình… phải quên đi kẻ vô tình là hắn……
Thế nhưng ── hiện tại đã ăn vào “Anh huyết” mà thân thể đã muốn… muốn chết nhưng khó cầu không phải sao??
Đỗ Thực trong lòng vì cười nhạo chính mình mà phân tâm, không có phát hiện… phía sau có Niếp Tập Dịch vẫn chưa rời đi.
Phút chốc một lực đạo không chút tính toán kéo Đỗ Thực đang ho khan, không ngừng khó khăn hấp lấy không khí mà mạnh mẽ nhét vào trong một lồng ngực ấm áp.
Tập Dịch!!? Đỗ Thực không thể tin trừng lớn mắt, trước mặt là sắc vải dệt mang chất liệu thượng đẳng.
Hắn… Hắn sao vậy ──??
“…Hiện tại trời vẫn rất lạnh, ngươi… đừng lúc nào cũng ngồi bên ngoài.” Đem thân thể không ngừng vì ho khan mà chấn động của Đỗ Thực đặt trên ngực mình, một tay vỗ nhẹ lên lưng hắn đến khi những khổ sở kia dần lắng đi.
Niếp Tập Dịch chưa từng vì cái gì xuất ra đối đãi hiếm thấy, khiến Đỗ Thực khó có thể nhận, nghĩ muốn ngẩng đầu để hỏi lại vì cơn ho không ngừng lại được mà phải thôi, đành thuận theo Niếp Tập Dịch ở trong lòng hắn đợi cơn ho bình ổn trở lại.
“Không… Không có việc gì……” Hành động như vậy tựa hồ hữu hiệu, Đỗ Thực dần dần ho khan không còn khó chịu quá như vậy nữa, chỉ còn thở dốc một chút.
Ngươi… lo lắng… là cho ta sao?? Trong lòng là nghi hoặc thật lớn Đỗ Thực không dám hỏi ra miệng, bởi vì sợ rằng… giống như một đêm kia nhận được đáp án giống nhau ── làm hắn càng thêm đau lòng tuyệt vọng……
Tâm tuyệt vọng… kỳ thật vẫn là bị thương, vẫn là một lần nữa tuyệt vọng.
Vì thế… chỉ có thể đem những điều đó trong lòng không ngừng tăng thêm, ý niệm trong đầu chưa từng hết hy vọng, đặt ở đáy lòng không dám nhìn thẳng vào nó, không nhìn tới nó…..
“Nghỉ ngơi một chút, đợt lát nữa chúng ta lại đến “Cầm viên”.” Đem Đỗ Thực nguyên bản đang ngồi trên ghế đá chặn ngang ôm lấy, Niếp Tập Dịch chọn một góc trong đình gió không thổi tới mà ngồi xuống, đồng thời cũng cởi xuống đại bào trên người mình mà bao lấy người trong lòng.
Thât nhỏ…… hắn trước kia chính là khinh gầy như vậy sao?
“Rõ ràng thân thể đơn bạc như vậy, vì sao còn muốn lấy y bào của mình cho người khác mặc??” Niếp Tập Dịch cũng không có trách hắn, chỉ là đơn thuần nghi vấn.
“Ngữ Nhận… hắn vẫn là một đứa nhỏ cần chiếu cố.” Tuy rằng trong lòng vẫn kinh ngạc vì hành vi ôm mình vào trong ngực của hằn, thế nhưng vốn Đỗ Thực không thể kháng cự hắn mà vẫn là thuận theo dựa vào lồng ngực ấm áp kia, khoác lấy đại bào của hắn…… Đỗ Thực trong hơi thở vẫn ngửi thấy mùi hương của hắn, thân thể không khỏe khiến Đỗ Thực không tự giác đem khuôn mặt lạnh như băng vùi vòa trong lồng ngực ấm áp.
Rất lạnh…… So với lúc trước kia ở Cầm Các chờ ngươi… còn lạnh hơn……
Ấm áp như vậy…… không dứt ra được……
Phát giác thân thể Đỗ Thực trong lòng rụt lại, Niếp Tập Dịch vươn tay khẽ vuốt suối tóc dài đen mượt cơ hồ rủ xuống đất của Đỗ Thực, nói: “Lạnh không?? Muốn đem bữa cơm về đại phòng để không bị gió cùng tuyết lạnh thổi vào hay không??”
“Không… Kỳ thật “Cầm viên” khung cảnh tuyệt đẹp, tam phương đa thụ nhất phương đối hoa, đình lại trải qua nhóm thợ thủ công chuẩn thiết kế, cho dù có ở thời điểm phong hàn ngồi trong đình vẫn không thấy gió thổi, phi thường thích hợp tại đây trong đêm tuyết lạnh mở thiết yến khoản đãi, đêm ngắm hoa đẹp, Thực cho rằng ở đây rất tốt.” Có lẽ là vì có khoảng thời gian dài ngồi nơi Cầm viên này, Đỗ Thực thực hiểu biết hoàn cảnh nơi đây.
Thấy Đỗ Thực nói có đạo lý, Niếp Tập Dịch cũng không nói gì nữa, chỉ duy trì động tác vuốt ve mái tóc đen của Đỗ Thực.
“Ngài… xảy ra chuyện gì??” Trầm tĩnh mà hỏi ra miệng, chỉ là vì muốn biết vì sao hắn có hành vi thân nị này.
Hôm nay… Hắn tựa hồ…… thực… thực ôn nhu… Hội quan tâm, ôm lấy ta, khẽ vuốt tóc ta, còn…… hỏi ta có muốn hay không chuyển địa điểm thiết yến……. Vì sao… hiện tại khi ta đã tuyệt vọng… thì lại tiếp cận ta??
Là vì đã thay đổi?? Hay là… vẫn là tình cảm đã chết của hắn từ trước mà giờ đã dời đi??
Đừng… lại một lần nữa…… thương ta được không? Tâm đã chết…… cũng vẫn là hội đau a!!
Đã muốn… quyết định không hề quyến luyến… không quyến luyến cái ôm ấm áp của hắn…… đã muốn mất đi tất cả những ưu luyến đối với hắn……
Thật sự…… yêu thương vô vọng này…… đã trở nên tuyệt vọng.
“Thời gian không còn sớm, có lẽ Bạch Tiêu bọn họ đã ở Cầm viên chờ chúng ta, cần phải đi thôi.” Không trả lời câu hỏi của Đỗ Thực, Niếp Tập Dịch chỉ vừa cúi đầu nhìn người trong lồng ngực vừa nói, tay đưa lên vén đi sợ tóc dài không an phận bay loạn trên trán.
Động tác ấy… vẫn như cũ mềm nhẹ khiến Đỗ Thực dậy lên một lần chua xót, ánh mắt nhìn chăm chú kia càng làm mắt hắn nóng lên, thế nên Đỗ Thực đành phải nhanh chóng cúi đầu tránh né ánh mắt lợi hại kia.
“Ta… Ta có thể chính mình đi đến ──” Đột nhiên cảm giác được người đang ôm mình đứng dậy muốn đi, Đỗ Thực thật nhanh mở miệng cự tuyệt hắn.
“Không cần! Chỉ cần nắm chặt ta là được rồi.” Bá đạo cắt đứt cự tuyệt của Đỗ Thực, Niếp Tập Dịch cứ như vậy ngang nhiên không phí chút sức lực đem Đỗ Thực ôm vào trong lòng đi ra đình, hoàn toàn không để ý tới Đỗ Thực đang trong lồng ngực kia như con mèo nhỏ yếu ớt giãy dụa.
Không bao lâu sau… Đỗ Thực bắt đầu cảm giác thấy gió lạnh không ngừng tiến vào thân thể mình, liền ngừng lại hành động giãy dụa không có chút ảnh hưởng nào kia, than nhẹ một tiếng… đem cảm giác rét lạnh của thân thể hướng đến lồng ngực ấm áp mà lui vào.
“Sau này… đừng mấy ngày liền ngồi đây đánh đàn như thế này nữa, chú ý đến thân thể của ngươi.” Bên tai truyền đến câu nói rõ ràng.
Lời nói ý nghĩa không rõ ràng làm Đỗ Thực càng cố gắng đem mặt chôn vào trong lòng người kia.
Con người ai cũng đều tham lam, chỉ cần… có cơ hội, sẽ càng muốn nhiều hơn……
Ta không cần quan tâm… ta không cần ôn nhu…… chỉ cần đừng tiếp cận ta nữa ── ta đã quyết định thoát xa khỏi ngươi để chính mình không thể yêu ngươi nữa…… Thật sự……
Thật sự……
Tâm… đã muốn vì thương ngươi mà…… tuyệt vọng.
Từng nói qua ── yêu ngươi, chỉ có chết mới có thể làm cho ta đình chỉ, nhưng mà… tuyệt vọng so với chết đi…… còn khó khăn hơn nữa…….
Là ngươi cấp cho ta…… tuyệt vọng như thế.
Đỗ Thực gắt gao cắn môi, cố nén đi trong mắt…cảm giác nóng dần không ngừng gia tăng.
Bàn tay xương xương như trước nắm chặt lấy mảnh áo màu chàm trước mắt rồi mới chuyển qua nắm chặt trước ngực……
Tâm… Đau quá!
Ngươi biết không…….
Mùa đông giá rét thật sự đã đến, khí hậu phương bắc cũng rõ rệt càng lạnh hơn.
Đêm tuyết rơi… gió to bắt đầu quát khởi lãnh liệt, tuyết trắng liên tục hỗn loạn bay lên, sương trắng che phủ lên hết thảy màu sắc.
Trên ngói, trên cây, trên cây cỏ…… nguyên bản chỉ có lớp tuyết y không ngừng dày rồi lại dày thêm…… tất cả hết thẩy đều được khoác thêm một mạt sắc trắng tinh thuần.
Ngẫu nhiên… những đóa hoa càng thêm yêu kiều trong đêm tuyết rơi, lại bị gió lạnh vô tình thổi qua… Cánh hoa phiêu chuyển trong không trung, khiến cảnh sắc trên nền tuyết trắng lại càng thêm xinh đẹp.
“Này là đặc sản của người dân nơi làng chài “Bạch ngọc ngư phiến”, bên trái là đầu cá hầm nhừ “Thủ trung bảo thang”, bên cạnh là cá nướng trừ hỏa “Hoàng kim ngư”, rồi mới này là ──” (edit được đoạn này cũng toát mồ hôi, chém gió thì nhiều mà đúng thì chẳng được bao nhiêu ==)
Món ăn phong phú mênh mông, theo lời giới thiệu của Bạch Tiêu, một mâm đồ ăn cũng lục tục được bày lên trên bàn.
Giữa Cầm viên là mái đình với khuôn mẫu thanh lịch cùng những chi tiết điêu khắc thủ công tinh xảo chuyên dùng để chiêu đãi khách nhân, trong đình có một chiếc bàn tròn được làm từ hắc đàn thật khéo léo.
Bắt đầu từ Bạch Tiêu, từ phải qua trái lần lượt là Ngữ Nhận, Đỗ Thực, Niếp Tập Dịch, đứng một bên là Thư Nguyệt đi theo Đỗ Thực để chiếu cố hắn.
“Trên bàn mỗi một món ăn đều có thể nói là ta đã cố hết sức suy nghĩ suy nghĩ đến xanh xao cả ngươi, tuy rằng đều lấy cá là nguyên liệu chính, bất quá… ta cam đoan các ngươi ăn tuyệt đối sẽ khen ngợi không dứt miệng nha.” Bạch Tiêu nhiệt liệt chiêu đãi Niếp Tập Dịch bọn họ, nói đến nước miếng tung bay, đích thực là vô cùng cố gắng.
Hô…… Hai ngươi kia cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Mới vừa rồi mọi người ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Niếp Tập Dịch biểu tình lạnh lùng ôm mỹ nhân trong lòng bước vào đình, rồi để cho tất cả những kẻ khác bất ngờ đem mỹ nhân khinh đặt trên ghế…
Bầu không khí quái dị này giữa hai người liền lạnh xuống, một tiếng cũng không hừ qua, lại càng không nói đến một câu.
Quả thực là…… Mộc Đầu Nhân* nha…… (*tên đầu gỗ:3)
Làm hại y phải liều mạng làm tăng nhiệt khí lên, “Đến đến đến! Nhân lúc đồ còn nóng mau ăn a!”
“Hảo ──” Ngữ Nhận ngồi một bên trừng trừng nhìn mỹ vị trên bàn đến chảy nước miếng, cuối cùng nghe thấy câu nói mình tối chờ mong, hưng phấn mà giơ đũa lên chuẩn bị nhanh chóng cắn nuốt.
“~~ Khách nhân đều chưa động thủ, tiểu nô sao có thể ăn trước được!” Bạch Tiêu ấn đôi đũa đang gắp một khối thịt cá thấm nước dùng tươi ngon của Ngữ Nhận xuống.
Ô ô… Đồ ăn của ta…… “Tiêu.. ta bụng hảo đói ô……” Ngữ Nhận mở miệng, đáng thương cầu xin Bạch Tiêu.
“Đói!? Ngươi không phải vừa mới uống mấy bát canh hạt sen sao?” Bạch Tiêu nhướng mi nhìn thiên hạ mang bộ dáng đáng thương ngồi bên cạnh.
“Nhưng mà… Nhưng mà… Vì Tiêu vừa mới cường lạp tiểu nô…… vừa mới đòi… đòi hỏi người ta thôi……” Ngữ Nhận đơn thuần lấy biểu tình vô tội, không hề cố kỵ nói ra. “Nhưng lại đòi hỏi quá nhiều, ta ── ngô!!”
Vừa nghe đến ngay lập tức đã thấy không ổn, Bạch Tiêu nhanh chóng lấy miếng cá thơm ngon nhét vào trong miệng Ngữ Nhận, ngăn không cho y tiết lộ sự tình không thể cho ai biết.
“Ẫn à ạch iêu ốt ất!*” (Vẫn là Bạch Tiêu tốt nhất!) Ngữ Nhận trong miệng đầy đồ ăn hạnh phúc cười ngọt ngào, mồm miệng không rõ tán dương y. (*Câu này Ngọc tỷ viết gì QT ca dịch thế nào mình hiểu được chết liền, thế nên dựa theo ngữ cảnh mạo muội chém bừa TT3TT Bạn nào đọc bản QT rồi góp ý cho mình vs TT3TT)
“Phải! Phải! Ta đương nhiên tốt!” Bạch Tiêu không còn cách nào khác ngoài đau sủng gõ nhẹ lên đầu y. “Ăn như thế… cẩn thẩn biến mập mạp!”
Sung sướng ăn đầy mỹ thực trong miệng, Ngữ Nhận quay qua cấp Bạch Tiêu bên cạnh một miếng “Béo nữa… Bạch Tiêu vẫn như cũ yêu ta!” Tươi cười ngọt ngào, khiến Bạch Tiêu chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
A! Xem ra… y đã muốn hoàn toàn bị tiểu nô hút mất hồn rồi đâu!
“! Đỗ Thực huynh đệ sao không động đũa như vậy?? Đến! Đây là “Ngọc duẩn tứ phương chưng ngư” ăn vào rât thanh sảng, ha ha xem!!” Nhìn thấy hai người đối diện chỉ có Niếp Tập Dịch một người động thủ dùng bữa, mà Đỗ Thực chỉ cúi đầu mờ mịt không biết suy nghĩ chuyện gì, hoàn toàn không hề động đến đô ăn trên bàn. Này càng khiến Bạch Tiêu không khỏi tự động bày trò “mẫu thân hầu hạ tiểu hài từ” đem thức ăn gắp đến bát cơm trước mặt người không hề động đậy là Đỗ Thực.
“Này…… Ta ──” Đỗ Thực sắc mặt khó xử nghĩ muốn cự tuyệt, chính là lại bị Bạch Tiêu nhanh chóng nói trước.
“Đỗ Thực huynh đệ… Ngươi nếu không ăn liền rất không nể mặt mũi chúng ta! Đúng không ── tiểu nô?” Y vẫn là đem bày ra con át chủ bài Đỗ Thực không thể cự tuyệt kia.
Chỉ thấy Ngữ Nhận tươi cười vừa mê người vừa đáng yêu, gật gật đầu nói: “Thực ca ca, thân thể ngươi trừ trước đến giờ đều không tốt, phải ăn nhiều một chút a!”
“Đúng vậy! Đỗ Thực huynh đệ ngươi cũng đừng khách khí! Đến ── ngươi hảo hảo thưởng thức đồ ăn!!” Bạch Tiêu thừa thắng lại gắp thêm một đạo đồ ăn vào trong chén của hắn.
“Ta……” Nhìn thức ăn tràn đầu trong chén, Đỗ Thực cũng là tràn đầy bất đắc dĩ.
Này… Hắn ăn không vô.
Ngay lúc Đỗ Thực chau mày nhăn mặt, không biết làm thế nào nhìn chằm chằm vào chén cơm, hắn bỗng nhiên nghe thấy bên tai vang lên thanh âm trầm thấp quen thuộc.
“Ăn nhiều một chút! Chiếu cố hảo thân thể của ngươi.”
Những lời này khiến Đỗ Thực không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Niếp Tập Dịch, nhưng không lâu sau lại cúi đầu hồi phục tư thế ban đầu.
Vẫn là mình tham lam đến kẻ khác…… quan tâm……
Hà tất phải như vậy?
Ở góc độ người khác không thể nhìn thấy Đỗ Thực nan kham nhấc môi, nặng nề tự giễu, chậm rãi cầm lấy bát đũa một ngụm một ngụm bắt đầu ăn.
“Thực ca ca, ngươi cần phải ăn nhiều một chút a! Xanh xao như vậy toàn là vì Ngữ Nhận ham ăn mà.” Tư thế Đỗ Thực chậm rãi ăn cơm trong mắt Ngữ Nhận chỉ đơn thuần là bộ dáng đưa thức ăn vào miệng mà thôi.
Bạch Tiêu bên cạnh y nhìn chằm chằm vào Đỗ Thực ngồi kế Niếp Tập Dịch, Niếp Tập Dịch cũng chuyên chú nhìn người đang ngồi cạnh.. Ánh mắt phức tạp kia rõ ràng khiến khiến ngoại nhân như Bạch Tiêu không khỏi nghi hoặc hàm nghĩa ẩn sâu trong đó.
Tập Dịch người này… sao lại phảng phất dùng ánh mắt trước kia chỉ dành cho Kỳ mà hướng Đỗ Thực huynh đệ…… Mà Thực hắn… cũng không có biểu tình gì trên mặt nhưng nhìn kĩ lại liền thấy được những đau xót cố nén.
Bọn họ… Đến tột cùng…..??
Khanh ──!!
Đột nhiên một loại âm thanh vỡ tan vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Một chiếc bát tinh xảo… bỗng chốc vỡ thành mảnh nhỏ rơi bốn phía trên mặt đất, mà bát kia ở trên tay Đỗ Thực đang cúi đầu bưng lên miệng không biết từ lúc nào rơi xuống, vỡ tan dưới chân hắn, thân thể hắn lại không hiểu vì sao mà run rẩy không ngừng.
Người phản ứng đầu tiên là Niếp Tập Dịch bên cạnh hắn, “Thực… Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Niếp Tập Dịch vươn tay nghĩ muốn chạm vào thân mình phát run của hắn, lại làm Đỗ Thực tránh đi……
“Ta… Thực chính là có điểm không thoải mái, là do bệnh cũ…… Thứ ta không thể tiếp tục bồi các vị…… Đi trước… Cáo từ.” Đỗ Thực chầm chậm buông ra thanh âm mỏng manh vang khắp phòng, đứng lên đón nhận sự nâng đỡ của Thư Nguyệt.
“Thực ca ca!?” Ngữ Nhận biết hắn từ nhỏ thân thể không tốt, thấy hắn như vậy không khỏi lo lắng gọi Đỗ Thực đang muốn rời đi.
Thực ca ca… Hắn không sao phải không……
“Ngữ Nhận, Thực ca ca không có việc gì…… Hảo hảo ăn đi! Đừng lo lắng ta……” Nói chuyện bắt đầu khiến Đỗ Thực khó thở.
Thời điểm Đỗ Thực thân thể không ngừng phát run rời đi… Tuy đã có Thư Nguyệt nâng đỡ, chính là cũng chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng gắng gượng lảo đảo bước đi.
Hắn không muốn khiến Ngữ Nhận vì mình mà lo lắng…… cũng không muốn tiếp nhận loại quan tâm không rõ ràng kia……
Cho dù thân thể… rất đau… rất đau……
Thân ảnh gầy yếu kia… rất nhanh… biến mất trong đêm tuyết trắng………
Buông bát đũa mới vừa rồi còn nắm chặt, Ngữ Nhận không biết từ khi nào mắt đã nhiễm sắc hồng nhuận, ngữ khí lo lắng nói: “Thực ca ca hắn… Thực ca ca từ trước tới nay đều như vậy… chính mình không chịu thẳng thắn…… Rõ ràng có chuyện lại cứ giấu trong lòng, làm người khác đoán không ra, mà điều hắn muốn… hắn hi vọng…… cũng chưa bao giờ đấu tranh vì nó…… Nhưng… ở cùng hắn chúng ta đều biết… nguyên do lớn nhất ── có lẽ chính là cái tiểu quan thấp kém…… thân phận kia.”
“Tiểu quan chẳng phải…… không có sở cầu, cũng không có sở nguyện sao……” Mà có thể giống y may mắn như vậy…… lại có mấy người??
Ngữ Nhận bi thương thở dài… cuối cùng ngừng lại trong cái ôm ấm áp của Bạch Tiêu.