Tù Tâm

Chương 1: Tin người chết.



Chương 1:

Âu Dương Yên chưa trở về, nhưng người đi làm nhiệm vụ cùng nàng đã trở lại, mang theo tin tức. Âu Dương Yên giao chiến với địch nhân thì rớt xuống vách núi, sau khi nhiệm vụ kết thúc, mọi người đã đi xuống vách núi tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được vải vụn của quần áo. Hắn nói thi thể của Âu Dương Yên có lẽ bị dã thú tha đi rồi, nói cách khác, Âu Dương Yên đã chết!.

Y Thụy Kha nghe được tin tức này sửng sốt hồi lâu, làm sao có thể?

Âu Dương Yên! Người này đến từ nước khác, nữ tài tử thần kỳ, sao có thể nói chết là chết?. Nàng thông minh như vậy, dũng mãnh gan dạ như vậy, đệ nhất dũng sĩ Tô Mạt và thủ hạ của hắn đều phải chịu thua, còn có cái gì mà nàng ứng phó không được?

Đến nay Y Thụy Kha vẫn còn nhớ tình cảnh đầu tiên khi gặp được Âu Dương Yên, khi đó Âu Dương Yên ở trên thuyền giao thương, bị bão cuốn phải cập vào bến cảng của Đế quốc Lai Tạp Cầm. Những người ở nơi khác tới làm người dân nơi đây ngạc nhiên không thôi, làn da vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, tóc đen, con ngươi cũng đen.

Bới vì ngôn ngữ khác biệt, quan chức ở bến cảng cùng bọn họ nổi lên xung đột.
Bá tước Y Thụy Kha là tỷ muội thân mật nhất của Nữ vương Tắc Mông, đang bồi Nữ vương đi dạo xung quanh, nghe chuyện này đều kinh động. Bởi vì bọn người kia bề ngoài không chỉ khác thường, mà năng lực chiến đấu đều phi phàm, chỉ mấy thủy thủ trên thuyền cũng đều đả bại được binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tắc Mông tò mò, lập tức phái Y Thụy Kha dẫn theo Hoàng binh của nàng đi đến bến cảng. Y Thụy Kha không phải là một nữ nhân bình thường, là người có thể ra chiến trường giết địch, bản lĩnh và cơ trí đều thuộc hàng đầu. Tắc Mông nghĩ Y Thụy Kha có thể thu phục tất cả chuyện này, hơn nữa có thể đem mấy người nước ngoài kỳ quái đó về trước mặt nàng.

Y Thụy Kha cũng không ngờ mình sẽ làm Nữ vương bệ hạ thất vọng. Lúc Y Thụy Kha mang theo Hoàng binh đi xuống bến cảng thì nhìn thấy một con thuyền lớn, không giống như thuyền nước mình, hơn mười mấy thủy thủ mang binh khí canh giữ trên boong. Nhìn thấy Hoàng binh đến, trên thuyền ló ra một vị lão đầu, nhìn các nàng, miệng nói cái gì Y Thụy Kha nghe cũng không hiểu. Lão đầu cau mày, tựa hồ rất bất đắc dĩ, cũng rất lo lắng.

Y Thụy Kha rất muốn biết bọn họ là ai, nhưng ngôn ngữ lại khác biệt. Nàng mang theo Hoàng binh đi qua cầu ván lên thuyền. Quần áo của những người này rất kỳ quái, nhưng nhìn đẹp lắm. Lão nhân mặc y phục phiếm quang, bề mặt thêu hoa văn tỉ mỉ tinh xảo, hắn đón đội thị vệ đi đến, nói với bọn họ rất nhiều, nhưng cũng không ai hiểu ngôn ngữ của hắn.

Mâu thuẫn cứ xuất hiện như vậy, Y Thụy Kha quyết định dùng vũ lực giải quyết vấn đề, hơn nữa nàng cũng muốn biết những sức chiến đấu của những người nước ngoài này đến đâu, có bao nhiêu kỹ năng. Đội Hoàng binh giao thủ với mấy người bọn họ, đánh giáp lá cà, nàng dẫn theo hai trăm binh lính, còn thủy thủ trên thuyền này bất quá cũng chỉ hơn năm mươi người.

Trên boong thuyền hỗn loạn một mảnh, đội Hoàng binh số lượng đông nhanh chóng chiếm thế thượng phong, bọn thủy thủ bắt đầu có người bị thương. Sau này, Y Thụy Kha mới biết được, những người thủy thủ đó không muốn tình hình chuyển biến xấu hơn, nên đã không động thủ thật. Đúng lúc này, Âu Dương Yên xuất hiện, kỳ thật nàng đã xuất hiện ngay từ đầu, nhưng Y Thụy Kha không nhìn thấy nàng.

Nàng tựa như một làn gió xoáy, mang theo một đạo hàn quang, lượn vòng xung quanh đội Hoàng binh và thủy thủ, không mất bao lâu, binh khí của Y Thụy Kha và đội Hoàng binh đều rơi xuống boong thuyền, ôm chặt tay phải của mình đứng đó, trên mặt mang theo kinh ngạc không tưởng tượng nổi.

Làn gió xoáy này thổi qua trước mặt Y Thụy Kha, bay đến mũi thuyền, lúc này nàng mới nhìn thấy rõ ràng, thì ra làn gió xoáy này là một cô gái, mặc y phục màu xanh, đứng trên mũi thuyền, tay phải cầm một thanh kiếm, thân kiếm nổi lên một đạo hàn quang, da thịt đón ánh mặt trời mang theo màu mạch nha trôi nổi, đôi mắt như chim ưng lợi hại, người không cao, y phục màu xanh lay động theo gió biển, bó chặt thân thể nàng, làm hiện lên dáng người yểu điệu lung linh.

Y Thụy Kha có chút sững sờ, quay đầu lại nhìn binh lính của mình, thì thấy tay phải của bọn họ đều chảy máu, có lẽ là vì nguyên nhân này bọn họ mới không thể cầm binh khí của mình. Một cô gái nhìn qua không có sức uy hiếp, lại đả bại hơn hai trăm người của đội Hoàng binh, Y Thụy Kha lại thành tù binh của bọn họ.

Đội Hoàng binh bị thủy thủ đuổi khỏi thuyền, chỉ giữ lại mình Y Thụy Kha lại trên thuyền làm tù binh. Y Thụy Kha không rõ dụng ý của mấy người này, nhưng cũng rất nhanh phát hiện bọn hắn không định tổn thương nàng. Lão đầu kia hết sức nghĩ biện pháp khai thông với Y Thụy Kha, nhưng đối với ngôn ngữ kỳ quái của bọn họ, Y Thụy Kha một câu cũng không hiểu.

Y Thụy Kha bị bắt, đều này làm cho Tắc Mông kinh hãi, tự mình đi đến bến cảng. Nàng hạ lệnh những thuyền xung quanh thả neo, phái một đội quân nhỏ lên thuyền tham gia tác chiến, bao vây chuyến thuyền lớn này lại. Những người trên thuyền lớn bị áp lực của đội quân, đành phải xuống thuyền, bị mang đến gặp Nữ vương Tắc Mông.

Y Thụy Kha bị để lại trên thuyền, một nữ hài tử mười lăm mười sáu tuổi trông trừng, nhìn nàng giống như coi ngựa. Y Thụy Kha nhìn thấy nữ hài tử này nhỏ xinh, làn da trắng nõn, không giống với người da trắng bình thường, người da trắng các nàng màu da hơi hồng lên, còn của nàng là trắng không cảm xúc, trắng trong suốt, ánh mắt của nàng cũng rất tròn, rất lớn, làm Y Thụy Kha liên tưởng đến giống mèo Ba Tư lông trắng của mình.

Y Thụy Kha hoài nghi người nhỏ nhắn xinh xắn này, nhìn giống như không có bất cứ uy hiếp gì, có thể coi chừng nàng được không. Nàng quyết định thử lợi dụng cơ hội này chạy trốn, Y Thụy Kha đứng lên, đi đến bên cạnh nữ hài tử, nàng đang đứng giữa khoang thuyền, nhìn Y Thụy Kha đi đến, rất chăm chú nhìn Y Thụy Kha. Y Thụy Kha thăm dò nhìn bên ngoài khoang thuyền, trên boong không có ai, đây đúng là một cơ hội trốn thoát thật tốt.

Y Thụy Kha xoay người, giả vờ như đi đến bên trong khoang thuyền, ngay lúc nữ hài tử buông lỏng cảnh giác, nàng đột nhiên quay người ra quyền. Y Thụy Kha không dám xem thường nữ hài tử này, dù sao nàng cũng biết mấy người nước ngoài này, không có người nào dễ đối phó, nhưng mà sự thật chứng minh, Y Thụy Kha vẫn là xem thường nữ hài tử này. Ngay lúc nàng vừa ra quyền, nữ hài tử bỗng dưng biến mất, Y Thụy Kha kinh ngạc quay đầu lại, thấy nữ hài tử đang đứng ở một bên cười híp mắt nhìn mình.

Cửa khoang thuyền đã không có ai canh, Y Thụy Kha không nghĩ nhiều, muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên bị túm lại, thân thể ngửa ra sau. Trong nháy mắt, Y Thụy Kha cố gắng đưa tay kéo cửa khoang lại, trên cửa lồi ra một đoạn dây xích, nàng thuận tay thả xuống, cố gắng đánh tới nữ hài tử phía sau, nữ hài tử cúi đầu tránh thoát. Sau đó.... Sau đó Y Thụy Kha ngất đi rồi, trong nháy mắt ngất đi đó, nàng còn không thấy rõ động tác của nữ hài tử này, Y Thụy Kha chỉ biết mình bị nữ hài tử kia đá một cước vào đầu thôi.

Ở trên bến cảng, lần đầu tiên Tắc Mông gặp được Âu Dương Yên. Lúc mới bắt đầu, Tắc Mông cũng không chú ý đến cô gái gầy gò đứng giữa mấy người thủy thủ cường tráng này. Bây giờ là tháng Tư, đang trong mùa nắng xuân, bên bờ biển, hoa Tử Kinh đang nở rộ, mà Tắc Mông ngồi trên xe ngựa của mình, ở bến cảng không xa.

Sau khi bị quân đội áp chế, người trên thuyền bị dẫn đến trước mặt Tắc Mông. Nàng đánh giá bọn hắn, mấy người nước ngoài này cũng không cao lớn lắm, trừ bỏ làn da và màu tóc, cũng không thấy bọn hắn có cái gì khác với dân địa phương. Nhưng không khí lại cực kỳ khẩn trương, mỗi người đều có vẻ đề phòng rất cao.

Ngôn ngữ không hiểu, Tắc Mông không có cách nào hỏi thăm bọn hắn, bọn hắn cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với Tắc Mông. Gió biển thổi qua, cánh hoa Tử Kinh hồng nhạt tung bay, mang theo mùi hương tinh tế tràn ngập không gian, binh lính của nàng tuốt vỏ gươm, giương dây cung, trong tư thế sẳn sàng, nếu người nước ngoài này có bất cứ hành động nào gây rối, lập tức sẽ bắt bọn họ lại.

Đúng lúc này, một bóng người tinh xảo từ trong đoàn thủy thủ nhảy lên, thân hình phiêu dật nhanh nhẹn, phóng đến những cây hoa Tử Kinh bên bờ. Tắc Mông và binh lính của nàng, cùng dân chúng đang đứng xem xung quanh đều kinh ngạc hướng mắt nhìn cô gái, nàng nhẹ nhàng ngắt một cành hoa, một tay nàng vịn nhánh cây, một tay cầm hoa hít hà, gió biển thổi nhẹ, dung nhan như hoa, mọi người kinh ngạc nhìn nàng, đoán nhất cử nhất động của nàng.

Lập tức, nàng lại bay thẳng lên, phóng đến chỗ Tắc Mông, thị vệ bên người Tắc Mông lập tức khẩn trương, mười người đứng xung quanh Tắc Mông, chặn đường nàng đi qua. Thân thể cô gái sắp hạ xuống, lại nhanh chóng ảo diệu xoay người nhảy lên, một cước dẫm lên đầu một người thị vệ, lại mượn lực nhảy lên, qua một loạt đỉnh đầu, nàng đã đáp xuống bên trong xe ngựa của Tắc Mông.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, cô gái đang đứng rất gần Tắc Mông, gần đến nổi chỉ cần nàng nguyện ý, sợ là có thể đẩy Tắc Mông vào chỗ chết. Thị vệ phía sau cô gái lập tức vọt đến, nhưng khi bọn hắn đuổi đến, nàng đã nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, Tắc Mông không khẩn trương, nàng yên lặng nhìn cô gái này, nhìn thấy tươi cười chân thành trên gương mặt nàng, Tắc Mông biết cô gái này không có địch ý.

Cô gái quỳ gối xuống dưới chân Tắc Mông, hai tay giơ hoa lên, cao hơn đỉnh đầu, mỉm cười, ánh mắt tràn đầy chân thành nhìn Tắc Mông. Tắc Mông phát hiện ánh mắt nàng cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt mềm nhẵn, hơi dài, mắt hai mí rõ ràng, lông mi cong vút, con ngươi đen óng trong trẻo, giống như thủy trân châu, nhưng mà Tắc Mông cảm thấy càng giống hắc bảo thạch hơn.

Hành động này của nàng biểu đạt ý nghĩa muốn làm thân. Tắc Mông nhìn cô gái thông minh dũng cảm này, khóe miệng cong lên một cái duyên dáng, mọi người chung quanh, là thị vệ của Tắc Mông, quân đội của Tắc Mông, còn có dân chúng đứng xung quanh đều khẩn trương nhìn Tắc Mông – Nữ vương bệ hạ của bọn họ, hòa hay chiến, chỉ cần một cái nhấc tay của nàng đều quyết định.

........

Editor:

Mình nói sơ sơ về bối cảnh cho mấy bạn nắm rõ một chút.

Đầu tiên, đây là Đế quốc Lai Tạp Cầm, nghe thấy tên Đế quốc là cũng biết nó thuộc về Phương Tây rồi. Là kiểu người da trắng mắt xanh ý. Âu Dương Yên là người Trung Quốc nên mắt đen tóc đen nhé. (Riêng miêu tả Âu Dương Yên là da màu mạch nha, tại chế đi biển quá nhiều nên chế đen khoẻ khoắn 😂)

Vì là nước phương Tây nên tên dịch ra có mấy tên siêu dài mà siêu mắc cười luôn ý, không giống Trung Quốc. Vẫn theo chế độ quân chủ nha, kiểu nữ hoàng giống như Anh quốc ý.

Nói là phương Tây nên các bạn cũng biết là bên đây khoa học kỹ thuật đã rất phát triển rồi nha. Có đinh sắt, cà phê, salon, pháp luật, đồng hồ, kính mắt bla bla những từ ngữ hiện đại nên mấy bạn đừng thấy kỳ lạ nha. Nhưng mà nó vẫn là đồ thuộc kiểu cổ nhé.

Thêm nữa, truyện kết hợp song song quá khứ(chữ nghiêng) - hiện tại, nên mấy chương đầu đọc còn hơi cứng.