Tù Tâm

Chương 29: Lễ vật



Chương 29: Lễ vật

Cũng như thường ngày, Âu Dương Yên ăn mặc chỉnh tề đi tới thư phòng Tắc Mông. Mấy ngày nay Tắc Mông luôn ngủ ở thư phòng, hôm nay nàng tới thì Tắc Mông vẫn còn đang ngủ. Áo Tô Thác cũng đang đứng đợi trước thư phòng, vẻ mặt có chút lo lắng. Âu Dương Yên đứng đợi một hồi, cũng không thấy Tắc Mông, vì thế đẩy cửa phòng nghỉ trong thư phòng đi vào, vừa mới mở cửa, một mùi rượu dày đặc xông vào mũi, huân Âu Dương Yên muốn say, vì tửu lượng của nàng thực sự kém.

Âu Dương Yên nhíu mày, đi đến bên giường Tắc Mông, Tắc Mông không có cởi quần áo, cũng không đắp chăn, nằm sấp trên giường, mặt hướng vào phía trong, tóc màu vàng kim tán xuống dưới, một bàn tay rủ xuống mặt đất, trên mặt đất vẫn còn ly rượu, kế bên cạnh giường cũng là một chai rượu không.

Âu Dương Yên cau mày đi đến, nhìn nhìn Tắc Mông, phát hiện nàng ngủ rất trầm, mày gắt gao nhíu lại, giống như ngủ không được thoải mái. Âu Dương Yên quay đầu nhìn Mai Y Tư đang đứng bên ngoài lên tiếng hỏi, "Sao lại như vậy?"

"Mỗi buổi tối bệ hạ đều phải uống rất nhiều rượu mới có thể ngủ, đêm qua, đại khái là uống hơi nhiều, chúng ta lại không quản được người."

Âu Dương Yên bị mùi rượu dày đặc trong phòng hun đến muốn say, đi qua giật bức màn, mở cửa sổ ra, ánh mặt trời sáng ngời chiếu lên mặt Tắc Mông, Tắc Mông không kiên nhẫn giật giật thân thể, mơ hồ nói, "Đóng màn lại, ta không muốn rời giường!", Âu Dương Yên nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Mai Y Tư đành phải lên tiếng, "Bệ hạ, đã muộn rồi."

Nghe được âm thanh của Âu Dương Yên, Tắc Mông mở mắt một chút, xoay người nhìn qua, xác định là Âu Dương Yên kêu nàng, lập tức xoay người, nhưng vừa mới lật người, lại ôm đầu rên rỉ một tiếng nói, "Đau đầu quá!"

Âu Dương Yên nhặt ly rượu trên mặt đất, lại duỗi tay bỏ vỏ chai rượu sang hướng khác nói, "Ngài uống quá nhiều!"

Tắc Mông cười khổ một cái, xuống giường. Mai Y Tư rất nhanh đưa đến khăn mặt, Tắc Mông rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy Áo Tô Thác đứng ở thư phòng liền nhíu mày nói, "Ta biết ngươi muốn nói gì, Áo Tô Thác, cho ta chút thời gian, ta sẽ cho ngươi biết, đến tột cùng ta có hiểu quân sự hay không."

Áo Tô Thác lại lên tiếng, "Bệ hạ, không thể như vậy được, Dạ Tái Nhĩ đã muốn tiến đánh thành Mai Lạc, thế lực của hắn đang phát triển cực kỳ nhanh chóng, đến tột cùng ngài còn đang đợi cái gì?" Tắc Mông ôm đầu ngồi sau bàn làm việc, nói với Âu Dương Yên, "Yên, giúp ta đuổi hắn đi, lão gia hỏa này, luôn coi khinh ta."

Âu Dương Yên nhìn nàng, thấy trên mặt nàng biểu cảm giống như trưởng bối bị tiểu bối khi dễ, cảm thấy có chút buồn cười. Áo Tô Thác đứng một bên vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, Âu Dương Yên lại nghĩ nghĩ nói, "Bệ hạ, dụng ý của ngài thế nào, nên nói cho Áo Tô Thác đại nhân biết một chút, ngài nói cho hắn, nếu có đạo lý, hắn sẽ không đến làm phiền ngài nữa."

Tắc Mông ngẩng đầu nhìn lên Áo Tô Thác nói, "Thế lực Dạ Tái Nhĩ hiện nay được bao nhiêu? Ngắn ngủn hai tháng, thế lực được bao nhiêu? Ngoài mặt hắn khuếch trương lực lượng như thế, nhưng chỉ hai tháng làm sao có thể xây dựng được cả một đội quân hoàn chỉnh? Làm sao có đủ thực lực để chiến đấu lâu dài? Làm sao có đủ năng lực tìm kiếm tiền vốn lương thực cung cho chiến tranh? Nhiều nhất là nửa tháng, hắn sẽ phải sức đầu mẻ trán, cho hắn thêm chút thời gian, đến khi binh lực hắn phân tán, tài chính hao tổn, đến lúc đó đánh hắn, chẳng phải là thoải mái rất nhiều sao?"

Âu Dương Yên không khỏi gật đầu nói, "Dục tốc bất đạt, hắn chỉ tập trung khuếch trương thế lực, tự nhiên sẽ vét sạch bên trong, sẽ không chịu nổi một kích."

Bất kể nói thế nào, Tắc Mông đối với chuyện chính trị quân sự cực kỳ có đầu óc tính toán, nàng xử lý chuyện gì cũng luôn có trật tự rõ ràng, đối với những chuyện này, Âu Dương Yên vẫn là bội phục. Nhưng đối mặt với chuyện của Âu Dương Yên, Tắc Mông lại trở nên ngu ngốc hơn rất nhiều.

Áo Tô Thác quả nhiên không vì chuyện này mà làm phiền Tắc Mông nữa. Giữa người với người hiểu nhau luôn rất quan trọng, chỉ có ngươi đem ý tưởng nói ra rõ ràng, người khác mới có thể biết được.

Ngẫm nghĩ lại một chút, bình thường Tắc Mông làm rất nhiều chuyện cho Âu Dương Yên, trừ bỏ những lúc nàng ngang ngạnh muốn giữ lấy cùng cảm xúc nóng nảy thay đổi bất thường ra, nếu chỉ là một tình nhân, nàng đã làm rất khá rồi.

Cũng giống như khi nàng vì Âu Dương Yên xây dựng tòa kiến trúc Trung Quốc kia. Cho đến ngày hoàn thành xong, Âu Dương Yên hoàn toàn không biết gì cả. Buổi sáng hôm đó, Tắc Mông qua gặp Âu Dương Yên rất sớm, còn mang đến một bộ y phục Trung Quốc cho nàng, còn có đôi giày thêu tinh xảo. Y phục màu xanh, kiểu dáng đơn giản, nhưng cũng tinh xảo hoa lệ, mặc trên người Âu Dương Yên, làm nàng phả ra khí chất tươi mát, đoan trang và hào phóng.

Âu Dương Yên không rõ cho nên mặc quần áo tử tế, Tắc Mông lại lấy ra một cái khăn lụa, cột vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, "Yên, không được ta cho phép, tuyệt đối không được lấy ra biết không?" Âu Dương Yên chỉ có thể tùy ý Tắc Mông an bày, để Tắc Mông nắm tay dẫn đến hoa viên có kiến trúc Trung Quốc bên trong.

Âu Dương Yên chỉ cảm thấy đi bộ rất lâu, tới một chỗ, Tắc Mông buông tay nàng ra, nghe tiếng bước chân rời khỏi, nàng không nhìn thấy cái gì, bốn phía xung quanh im lặng một mảnh, nàng tìm kiếm tay Tắc Mông, hướng đến chỗ Tắc Mông đứng vừa rồi sờ soạng, nhưng lại không tìm được cái gì, nàng có chút nôn nóng, kéo khăn lụa trên mắt xuống, nhất thời lại bị cảnh vật phía trước làm cho sợ ngây người.

Nàng đứng trong sân, từng ngọn cây cọng cỏ, thậm chí là hành lang xung quanh đều là kiến trúc Trung Quốc, nàng kinh ngạc bước đi tới, đẩy ra một gian phòng, bên trong thiết kế bố trí, hoàn toàn dựa theo gia đình bình thường của người Phương Bắc, nàng nhìn liên tiếp mấy gian phòng, đều là như vậy, trong lúc hoảng hốt, nàng cho rằng mình đã về cố hương.

Trong lúc nàng đến gần đại sảnh, cảm giác được có rất nhiều người, nàng không biết là ai, nhưng không hiểu sao, lại có chút khẩn trương. Âu Dương Yên đẩy cửa đại sảnh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong lại càng thêm kích động không thể nói được thành lời. Thì ra là những người trên thuyền đều ở đây, còn có bá phụ bá mẫu, La Vũ, La Cẩn, toàn bộ thủy thủ, còn có đại mụ Vương và Từ lão đầu trong khoang lái. Âu Dương Yên đứng ngây ngốc ở nơi đó, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

Trừ bỏ phu thê La Trung và La Vũ, những người khác đã rất lâu rồi nàng cũng chưa có gặp lại, đột nhiên lại gặp, giống như đang ở trong giấc mộng. La phu nhân đi đến, kéo tay nàng kêu một tiếng, "Yên nhi", La Vũ cũng kinh hỉ, "Uhm" một tiếng, chưa kịp nói chuyện, La Cẩn đã chạy qua, "Yên nhi, không nghĩ tới mọi người chúng ta tới thăm ngươi có phải không?"

Âu Dương Yên thật sự rất ngoái ý muốn, mọi người lại càng nhôn nhao, nàng không nghe rõ mọi người nói cái gì, chỉ có thể "Uhm" "Dạ". Tắc Mông yên lặng đi đến bên người nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng, "Yên, vui vẻ không?" Âu Dương Yên nhẹ giọng "Uhm" một tiếng, hướng mắt nhìn lên Tắc Mông, nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt lại khẩn trương lên, nhưng khi nàng nhìn kỹ lại, ánh mắt lại thoáng hiện kinh ngạc, sau kinh ngạc lại là kinh diễm.

Tắc Mông lại đổi y phục, giống như cố ý, mặc trên người một thân xanh biển, cùng màu sắc với y phục trên người Âu Dương Yên, nhưng lại thật thuần khiết, sạch sẽ. Trang phục màu xanh trong suốt, là kiểu dáng Trung Quốc, cũng là do Tắc Mông tự thân chọn lựa cẩn thận, mặc trên người nàng không lộ vẻ kỳ lạ, ngược lại cực kỳ hòa hợp với màu da trắng, mắt xanh tóc vàng của nàng.

Ở bên người Tắc Mông lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên Âu Dương Yên nhìn kỹ Tắc Mông. Tóc màu vàng nhạt của Tắc Mông vấn lên cao bằng một cây trâm cài tóc, bên tai cài một đóa hoa màu hồng, lộ ra da thịt trắng nỏn tinh tế. Đôi mi thanh tú, mắt to màu lam, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi màu đỏ đầy đặn, ngũ quan tinh tế như được khảm lên gương mặt trái xoan, làm thiếu đi một phần lăng nhân, tăng thêm một phần mềm mại quyến rũ.

Tắc Mông mỉm cười nói, "Yên, đẹp không?"

Âu Dương Yên ngây ngốc gật đầu, rồi lập tức kịp phản ứng, thấp đầu không thèm nhấc lên.

Vì Tắc Mông xuất hiện, không khí trong đại sảnh cũng có chút nặng nề, Tắc Mông mỉm cười lên tiếng với mọi người, "Ta luôn nghĩ đến chuyện tặng cho Yên thứ gì đó, ta rất thích cô gái này, chẳng qua lễ vật đến bây giờ mới làm xong, mời tất cả mọi người đến nơi này, coi như chúc mừng nơi này hoàn thành, cũng đúng lúc để mọi người sum họp, từ khi các ngươi đến nơi này, cơ hồ không có gặp nhau như vậy."

Âu Dương Yên lo lắng nghe nàng nói chuyện, sợ nàng nói ra gì đó làm cho mình khó xử, nghe nàng nói xong, chỉ đơn giản nói ra một câu thực thích, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Tắc Mông ôn nhu kéo tay Âu Dương Yên nhẹ giọng, "Ta biết ta ở đây làm cho ngươi không thoải mái, ta đây liền đi, ta còn có việc phải làm, ngươi chơi vui vẻ."

...........