Tu Tẫn Hoan

Chương 116: Hậu cung



Có trách thì trách nàng câu dẫn ta.

Sau đó...

Thư Điện Hợp ra tay niêm phong lại huyệt đạo của Tuyên Thành, ánh mắt Tuyên Thành kinh ngạc, nàng dùng lòng bàn tay che lại mắt của Tuyên Thành, nằm xuống giường thơm.

Mắt bị bóng tối bao phủ, tiếng nói tràn gập mê hoặc dụ dỗ vang lên bên tai của Tuyên Thành.

"Là Công chúa chủ động tới câu dẫn thần, thần chỉ là đáp lại ý của Công chúa." Nói rồi áp gần tới, cả người nóng rực đòi hỏi.

Tuyên Thành nghe xong, gò má nóng ran, giận giữ xấu hổ muốn đem hắn một cước đạp xuống giường, tay người kia không thành thật mà tiến vào bên trong vạt áo của nàng, đầu ngón tay mảnh khảnh mịn màng chạm lên da thịt nàng, huyệt đạo được tháo bỏ, nhưng cả người nàng khô nóng vô lực.

Thư Điện Hợp cảm giác lúc này bản thân không giống bình thường, nàng dây dưa triền miên mà hôn đôi môi ngọt ngào kia, từ miệng rồi tới tai, người dưới thân thở gấp rên nhẹ, nàng không tự chủ được mà ôm chặt lấy Tuyên Thành, khát vọng để cho hai người tới gần thêm chút, cho đến khi da thịt chạm vào nhau, nàng muốn Tuyên Thành tới mất lý trí.

Muốn cởi ra y phục của mình, để thân thể cùng nội tâm xích loã trước mặt Tuyên Thành, để cho Tuyên Thành biết trong lòng mình có nàng, để Tuyên Thành vuốt ve chính mình, nói cho Tuyên thành biết mình cũng cần được âu yếm cùng an ủi, thế nhưng nàng không thể, cho nên nàng bất luận có phóng túng chính mình thế nào, cũng phải duy trì một phần tỉnh táo.

Rèm che lung lay, giường thơm lay động, trên giường lạnh lẽo, hai thân thể dán sát vào sau, người dưới thân được người ở trên áp chế cổ tay trắng ngần, tóc đen xoà xuống giường tán loạn.

Hơi thở cả hai rối loạn, mười ngón tay tương khấu, điên cuồng mà dây dưa.

Lã Mông cùng Cửu vương và vị quốc sư mới được phong cách đây không lâu, ba người cho lui hết cung nhân, ngồi ở bên trong điệ, đàm đạo thuật trường sinh.

Lã Mông bởi vì Vô trần đã tiên đoán việc của Thái tử rất đúng, nên càng đối với hắn tin tưởng không nghi ngờ, ban cho hắn trạch viện, cùng không ít kim ngân châu báu.

Mà Vô Trần được Hoàng đế coi trọng, càng khác xa ngày xưa. Hắn hôm nay mặc một bộ đạo bào màu trắng. trên mặt sạch sẽ, ria mép cũng được cắt tỉ mỉ. từ cây gỗ mộc biến thành ngọc liên, trước ngực vẫn mang theo gương đồng, nhưng y phục đã được thay đổi, có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Hắn ở trước mặt của Lã Mông thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát mà giảng về truyền thuyết liên quan tới thuật trường sinh tồn tại, để Lã Mông càng thêm vững tin vào chuyện có tồn tại thuật trường sinh, hơn nữa không thể chờ đợi được mà muốn có được nó.

Ba người đang hứng khởi mà thảo luận thì ở bên ngoài đại điện đột nhiên truyền tới một trận âm thanh huyên náo, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc của nữ tử.

Bỗng nhiên có ngươi quấy rối, Lã Mông không uy tự nộ, nhăn mày, ngữ khí tức giận hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lời còn chưa dứt, cửa đại điện được mở ra, thị vệ muốn vào trong bẩm báo, thì người khóc lóc kia trực tiếp xông thẳng vào đại điện.

Là một cung nữ, lảo đảo chạy vào, nhìn thấy Lã Mông liền quỳ xuống, khóc tới thảm thương.

Lã mông thấy chỉ là một cung nữ, lại dám xông vào đại điện, đang muốn nổi trận lôi đình.

Cung nữ một bên khóc lóc, dập đầu nói: "Hoàng thượng, nhanh cứu lấy nương nương của chúng thần! Bát vương... hắn... hắn..."

Lã Mông nhìn chăm chú người trước mặt, nhận ra là người bên cạnh Lệ Phi, trước đó hắn sủng hạnh.

Lệ Phi- Bát Vương, hai người này đâu có quan hệ gì với nhau, lại từ trong miệng của cung nữ đồng thời nói ra, Lã Mông bỗng nhiên đứng dậy, chất vấn: "Xảy ra chuyện gì?"

Cung nữ lấy lại bình tĩnh, nín khóc mà nói: "Bát vương ỷ vào say rượu, muốn đối với nương nương có hành vi quá phận! cầu Hoàng thượng nhanh đi cứu lấy nương nương!"

Lã Mông nghe thấy vậy, cả khuôn mặt bỗng nhiên chìm xuống, âm lãnh tới đáng sợ.

Cửu vương và Vô trần nhìn nhau, không hẹn mà cùng cúi đầu, làm như cái gì cũng chưa từng nghe thấy,lại thấy Lã Mông nổi giận đùng đùng rời đi bắt gian, thức thời không có đi theo.

Bên trong cung điện khôi phục lại yên tĩnh, hai người cũng không có chờ đợi hoàng đế quay lại, một trước, một sau rời khỏi.

Cửu vương rời đi trớc, Vô trần cùng cũng vội đi ra theo sau, tại một chỗ hành lang uốn khúc, dần dần hai người sánh vai cùng một chỗ.

Cửu vương lạnh lùng liếc hắn nói: "Ngươi đuổi theo tới làm cái gì?"

Vô Trần cảnh giác cẩn thận nhìn trái phải, gập người chắp tai chúc mừng nói: "Tiểu đạo chúc mừng cửu vương sắp đạt được chuyện tốt."

Củu vương không tỏ rõ ý kiến về lời hắn nói, tiếp tục hỏi: "việc Phụ hoàng muốn gặp Thái tử ngươi chuẩn bị thế nào rồi?" hắn chỉ hỏi một chuyện.

Vô Trần cung kính đáp: "Miễn là Hoàng thượng mở miệng muốn gặp, tiểu đạo liền có thể để hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy Thái Tử."

Cửu vương nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, hơi gật đầu nói: "Phụ hoàng bây giờ đang rất vừa ý người, ngươi làm việc vạn lần đừng lộ ra chút sơ hở nào."

"Đã rõ."

"Trở về đi, lòng nghi ngờ của Phụ hoàng rất cao, gần tới bước ngoặt cuối rồi, càng không thể xem thường." cửu vương nói xong, liền bước nhanh mà rời đi, mà vô Trần cũng xoay người đi về một hướng khác.

Đêm nay, cửu vương tĩnh tâm tu hành trên bàn thờ, sẽ lại có thêm một vị phán quan.

Lúc này trong tẩm cung của Lệ Phi, bầu không khí uy nghiêm tới đáng sợ, yên lặng như tờ, cung nhân đều bị đuổi hết ra ngoài. Bên trong tẩm cung chỉ chừa lại Lệ phi đang khóc lóc ôm chân Lã Mông quần áo xốc xếch, và người đang ngủ bất tỉnh nhân sự trên giường Bát vương Lã Trị.

Lệ Phi khóc lóc cáo trạng Bát vương đối với mình phạm phải tội, say rượu xông vào cung điện của mình, dùng lời nói ô ế mà nhục nhã chính mình, thú tính có ý đồ cưỡng hiếp, chính mình thà chết cũng không chịu khuất phục, nên mới tránh được một kiếp.

Tuy rằng ngoài miệng nói hai người không có phát sinh cái gì, thế nhưng Lã Mông nhìn thân thể gần như xích loã của Lệ Phi, còn có người đang ngủ như chết trên giường kia, hắn thật sự không tin Lệ Phi thật sự tránh được một kiếp.

Lệ Phi cầm khăn lau nước mắt, từng trận kêu khóc mà nói: "Thánh thượng, mời người làm chủ cho thần thiếp!"

Lã Mông không nói một lời, sắc mặt xám xịt, hận không thể đâm hai người trước mắt một nhát, đôi mắt sắc lạnh nhìn về người nằm trên giường đang ngủ say không biết gì.

Hắn đến cùng sinh ra một đám súc sinh như thế, đứa thì vu cổ, đứa thì làm bậy, trò gì cũng có thể làm được, hắn sợ chưa kịp tìm được thuật trường sinh đã sớm bị bọn hắn làm cho tức chết, dưới cơn giận giữ vung tay áo đẩy ngã giá nến bên cạnh.

Giá nến đổ xuống phát ra tiếng kêu ầm ầm, cặn nến bắn xuống người Lệ Phi đang co quắp dưới đất. Lệ Phi nghẹn lại một lúc, biết hoàng đế đang tức giận, còn khóc,nhưng âm thanh dần thấp xuống.

Mà bát vương cái gì cũng không nghe thấy, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, Lã Mông càng thêm nổi giận, truyền lệnh cho Tả Hoài đem nước lạnh vào, tạt cho hắn tỉnh.

Mẫu phi của bát vương là Đức quý phi nghe tin cũng chạy tới,đang ở bên ngoài tẩm cung thỉnh cầu yết kiến. Tả Hoài nhận mệnh của Lã Mông đem nàng mang vào, toàn bộ người hầu đều chờ ở bên ngoài.

Sau khi Lã Mông tới đây, chuyện đầu tiên hắn làm là để Tả Hoài phong toả tin tức, đem hết thảy chuyện này đều cấm khẩu đối với cung nhân, hắn tuyệt đối không cho phép chính mình mất hết thể diện, thế nhưng Đức Phi dựa vào tia mắt tinh thông, biết một chút sự tình phát sinh ở trong tẩm cung của Lệ phi.

Đức Phi hành lễ quỳ gối trước mặt Lã Mông, suy đoán tình huống trước mắt.

"Ngươi tới thật đúng lúc." Lã Mông chỉ ray vào trên giường, không khỏi tức giận mà nói: "Nhìn một chút nhi tử tốt mà ngươi dưỡng!"

Đức Phi đã sớm nhìn thấy Lệ Phi dáng vẻ như bị người ta trà đạp, lại nghe thấy Lã Mông nói vậy, trong lòng cực kì sợ hãi, chần chờ đi tới bên giường, nhấc lên góc chăn.

Trước mắt hiện lên một màn, cả người nàng run lên, dù cho là tận mắt chứng kiến, cũng không thể nào tin nổi vào mắt của mình. Nhi tử vốn đã xuất cung dĩ nhiên bây giờ lại nằm trên giường phi tần của phụ than hắn, còn ngáy ngủ.

Nàng quản thúc hậu vung hơn mười năm, trước mắt xảy ra chuyện gì, nàng đều rõ, vẻ mặt chán trường, vội vãn vì nhi tử của mình mà quỳ xuống giải thích trước mặt Lã Mông: "Trị nhi luôn luôn ngoan ngoãn, thần thiếp tuyệt đối không tin hắn sẽ làm ra chuyện như vậy!"

"Trẫm là tận mắt thấy, còn có thể giả bộ? hay là người cho rằng mắt trẫm bị mù?" Lã Mông lồng ngực trập chùng lên xuống, lạnh mặt mà hỏi ngược lại.

Vài lần bị mấy đứa con làm cho tức giận, bây giờ tưc giận đã lên tới đỉnh điểm, nếu không phải Quốc sư nói trường sinh chi đạo không thích hợp dễ dàng nổi giận, dễ tổn thương phổi, cùng đạo hạnh, bằng không nếu như là ngày xưa, hắn không chờ Đức Phi tới liền hạ lệnh kéo tên súc sinh kia ra ngoài chém rồi.

Đức Phi thấp thế lắc đầu, trước sau không tin nhi tử của mình sẽ làm ra chuyện cưỡng hiếp phi tần này.

Nàng đã nhìn quen những âm mưu qỷ kế, ở chốn hậu cung này rồi, cũng mẫm cảm nhận ra được việc này có gì đó không đúng, có người ở sau lưng giở trò, muốn hãm hại nhi tử của mình.

Sau khi ngĩ thông suốt, ôm nỗi hận trừng mắt với Lệ Phi, nói: "Nói không chừng.... nói không chừng là có người ở sau lưng cố ý hãm hại Trị nhi? Xin Hoàng thượng minh xét!"

"Ngươi có ý gì?" Lệ Phi nghe được ở trong lời nói của nàng có ám chỉ, bị chọc giận muốn lôi kéo Đức Phi.

"Đủ rồi!" Lã Mông trừng mắt nhìn hai người, nén giận, nhanh chóng tính toán làm sao để xử lý chuyện này sạch sẽ không có lộ ra ngoài, thậm chí xem xét xem có xử lý luôn hai người thông dâm kia luôn không.

Haha Hoàng tử cùng với phi tần lại giám ở dưới con mắt hắn, giao hoan với nhau, nếu như để chúng quan biết được hắn còn gì là mặt mũi? Chớ nói tới sử quan biết được, viết vào sử, hậu nhân cười nhạo hắn thế nào?

"Thần thiếp là vô tội..." Lệ Phi ríu rít ôm lấy chân của Lã Mông, nhưng thái độ của hắn là chán ghétm nhìn nàng giống như một chiếc giày cũ bị bỏ đi.

Đức Phi hiểu rõ việc đã tới nước này, bị Hoàng thượng bắt gian ở ngay trên giường, nhi tử vô tội của nàng cũng không thoát khỏi tội được, càng nguỵ biện lại càng làm tăng thêm lòng căm ghét của Hoàng thượng, vì lẽ đó phải nuốt tất cả vào trong lòng.

Nàng giống như đi trên băng mỏng mà khẩn cầu: "Trị nhi có lỗi, nguyên nhân chính là do thần thiếp quản giáo không tốt, Thần thiếp nguyện thay Trị nhi chịu tội, xin Hoàng thượng nể tình phu thê nhiều năm, tha cho Trị nhi một con đường sống!" vì để con trai có thể có cơ hội để sống, nàng nguyện ý trả giá bất cứ chuyện gì.

Lệ Phi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng sợ mình có kết cục thê thảm, cái gì cũng không giám nói, nhìn thấy vẻ mặt Lã Mông uy nghiêm, lại cảm thấy khiếp sợ, co ro một chỗ oán giận cung nữ, đưa tin truyền đi quá muộn.