Đánh vỡ thân thể hơi cương cứng của hai người, chớp mắt lại khôi phục như thường, vẫn không có chờ cho Thái Tử Mở miệng giải thích, Hoàng đế tức giận bước tới nhìn Thái Tử: "Thái Tử đây là muốn làm cái gì?"
Thái tử chớp mắt quỳ gối, dập đầu nói: "Nhi thần muốn khuyên can phụ vương, chớ nghe cửu đệ nói linh tinh. Nhân sinh mà nắm chắc, từ cổ chí kim bao nhiêu đời đế vương ý đồ tu được thuật trường sinh chi đạo, đều mất hết vốn liếng, lại khiến quốc gia lật đổ, dân chúng lầm than. Quyền thần rối loạn triều, chiến tranh nổi lên bốn phía."
"Phụ Hoàng ngàn vạn lấy quốc gia làm trọng, không được tin lời gièm pha nịnh ngữ, đi nhầm lạc lối!" Thái tử khẩn cầu: "khác nhi thần cột đệ vô năng, xin phụ hoàng giáng tội!"
Lã Mông mặt lạnh như băng, ngữ khí uy nghiêm đang sợ, nói: "Thái tử lo xa rồi, trẫm chỉ đang cùng cửu đệ ngươi bàn luận việc nhà thôi, không đến nỗi như Thái tử nói nghiêm trọng như vậy."
Vẫn không có chờ Thái Tử thở một hơi, một cái thước chặn giấy bị ném xuống, vừa vặn ở trước mặt Thái Tử.
Lã Mông giận tím mặt: "Trẫm đúng là muốn hỏi một chút, làm sao Thái tử tự tiên xông vào trong này, mới vừa rồi là ở bên ngoài nghe trộm sao?"
Thái Tử cả người run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ý thức được mình dưới tình thế cấp bách mà mất khôn, vội vã cúi đầu nhận sai nói: "Nhi thần biết sai, xin phụ Hoàng giáng tội. nhi thần vô tâm nghe được quân nói, thực tế là sợ hãi phụ Hoàng bị trường sinh che mắt, nghe lầm lẫn lộn, rồi hỏng cơ nghiệp, cho nên..."
Lã Mông từng trận cười lạnh, đánh gãy hắn: "Được a, Thái Tử của trẫm miệng luôn nói tới cơ nghiệp, đây là sớm ngóng trông vị trí của trẫm sao? Thực sự là Thái Tử tốt của trẫm a!"
Thái Tử sợ hãi tới một trận hoảng loạn, liên tục dập đầu nói: "Nhi thần cũng không có ý này!"
Người vẫn không nói gì nãy giờ Cửu vương, cũng đi ra quỳ xuống. thay Thái Tử nói: "Hoàng huynh chỉ là quan tâm phụ hoàng, đoạn sẽ không như vậy đại nghịch bất đạo, mong phụ Hoàng bớt giận."
Lã Mông lạnh rên một tiếng, không nói một từ.
Cửu vương mượn cơ hội hướng về phía Thái Tử giải thích: "Hoàng huynh cũng chớ lo lắng, thần đệ cũng chỉ cùng Phụ Hoàng trò chuyện chú ý ăn ngủ, tránh khỏi vất vả quá độ, đạt được thân thể khoẻ mạnh, là mục đích kéo dài tuổi thọ. Cũng không phải là dẫn phụ hoàng vào Đạo môn, làm lỡ quốc sự."
Thái Tử hơi nghiêng đầu liếc nhìn Cửu Vương một chút, vừa tức lại vừa bất lực.
Lã Mông nhìn Cửu vương cư xử biết nặng nhẹ, lại nhìn Thái Tử của Đại dự không ra thể thống gì, hai người chênh lệch quá nhiều.
Hắn còn chưa hết tức giận, nói: "Xem đệ đệ người, vì ngươi mà biện hộ, ta lần này bỏ qua cho ngươi, nhưng tuyệt đối không có lần sau!"
Thái Tử vâng không dám phản ứng lại. Lã Mông trợn tròn mắt giận dữ, cho Thái Tử ra ngoài.
Hai người cũng không nhìn thấy, khi cửu vương xoay ngừi đi vào nơi bóng tối, thì khoé miệng hắn chậm dãi vung lên nụ cười quái dị, còn hai mắt của hắn nheo lại nham hiểm, giống như chỉ cờ thời cơ nuốt sống người khác.
................
Xoắn xuýt nhiều ngày, rốt cuộc cũng có cơ hội áp đảo tất cả. Tuyên Thành lòng hiếu kỳ dâng lên làm tan biến mọi phiền chán, nàng quyết định muốn đi thanh lâu nhìn một chút, có thể đem Phò mã hấp dẫn tới địa phương này, cuối cùng là có gì tốt.
Nàng nghênh ngang đi vào nơi oanh oanh yến yến kia, nữ tử thành đàn đứng bên trong, xốc lên mành cửa che chắn, mùi son phấn nồng đậm phả vào mặt.
Bảo sao lần trước Thư Điện Hợp trên người lưu lại mùi vị, đây rõ ràng là một vườn hoa mẫu đơn, khắp nơi đều là hoa.
Tú bà thấy có khách đến, nhìn thấy là một tiểu công tử, lảo đảo lại đến chào đón nói: "Khách nhân đến này, là chỉ cần uống rượu, hay là tìm cô nương?"
Tuyên Thành thả tay đang bưng mũi xuống, hết sức thẳng sống lưng, học dáng vẻ của Thư Điện Hợp bình thường xa cách mà nói chuyện, nàng cảm thấy dáng dấp này là đa số nữ tử đều yêu thích, đối với tú bà rung đùi, đắc ý nói: "Đem cô nương xinh đẹp nhất của lầu các ngươi đều gọi ra, cho bản công tử nhìn một cái." Lại cảm thấy trên tay nên có thêm một cái quạt, nàng quên mất.
Lúc nãy nàng cố ý cột ngực lại, chỉ cần đè thấp cổ họng, sẽ không có ai hoài nghi nàng là nữ tử.
Quả thực là nàng tuổi tác có nhỏ, nhưng khẩu khí lớn, lại là lần thứ nhất đi vào nơi này, không rành thế sự, tú bà nghi hoặc nhìn nàng kỹ càng, hỏi: "Khách nhân nhưng có đem đủ tiền? ta này không ghi nợ được." (Công Chúa của ta, người ta nghĩ nàng chơi gái quỵt nợ kìa ha ha)
Nàng giống người không có tiền sao? Tuyên Thành vẩy lông mày một cái, ngược lại thật sự có mấy phần phong lưu tuấn tú, tiện tay lấy trong tay áo ra một tấm ngân phiếu, trước mắt tú bà loáng một cái, lập tức lại thu về. nàng muốn, chính mình không cho ngay lập tức.
"Theo ngươi sắp xếp, nhưng mà bản Công Tử phải tận hứng mà về." Tuyên Thành giả vờ tức giận nói.
Tú bà không có tóm chặt được cái ngân phiếu kia, phẫn nộ, điềm điềm tươi cười, nói: "Là lão nô co mắt mà không thấy thái sơn, tiểu công tử xin mời vào."
Tú bà cho Tuyên Thành một gian sương phòng, sau đó đem tất cả cô nương xinh đẹp ở trong lâu đều kéo tới trước mặt nàng, cho nàng chọn.
Tuyên Thành cơ lơ lất phất ngồi trên ghế, cái này không đực, cái kia không được, nhìn quen Thư Điện Hợp dung nhan tuyệt diễm, những người bình thường dung tục son phấn, ở trong mắt nàng tất cả đều vô cùng thê thảm.
Nàng chọn nửa ngày mới chọn được hai vị có nhan sắc nhã nhặn, sắc đẹp có thể miễn cưỡng vào mắt nàng.
Trong miệng tú bà, biết được cái nàng hơi gầy kia gọi là Dĩ Vũ, một người khác là Dĩ Ca.
Tú bà sau khi nhận được tiền, cười đến nhăn cả mặt, lưu lại hai nữ tử kia, cho hai nàng một ánh mắt phải hảo hảo chăm sóc tiểu công tử, sau đó mang theo những người khác rời đi, để không gian cho khách nhân vui đùa.
Không có lúng túng. Cửa vừa khép lại, hai cái nữ tử kia liền lập tức vây quanh Tuyên Thành, một đút thức ăn, một đút rượu. Tuyên Thành phản ứng không kịp, suýt chút bị sặc.
Dĩ Vũ thừa cơ móc ra khăn. Đưa lau miệng cho Tuyên Thành, mũi lại một trận nức hương thơm.
Hương thơm vừa mới rời đi, Tuyên Thành bất thình lình trong ngực liền bị một cỗ thân thể ấm áp nhét vào, thoáng chốc trên đùi thêm một nữ tử hở hang.
Trong nháy mắt đã có vài chuyện xảy ra, nàng muốn tránh cũng không kịp, vội vã kêu ngừng, muốn đem người trong lồng ngực đẩy ra ngoài.
Trong ngực Dĩ Ca, nắm lấy cổ Tuyên Thành, liều mạng làm nũng nói: "Công tử làm sao? Là không thích tỷ muội chúng ta sao?"
Nữ tử kia khúm núm đáng thương, Tuyên Thành trong ngực như ôm một đoàn bông mềm mại, con mắt lơ đãng nhìn xuống một chút, bộ ngực trắng nõn nửa lộ ra bên ngoài, đâm vào đau mắt nàng.
Thư Điện Hợp lẽ nào yêu thích loại nhu mị này? Tuyên Thành tưởng tượng nếu chính mình biến thành bộ dạng này sẽ như thế nào, ý nghĩ vừa mới nhô ra, cả người nàng không ngừng nổi da gà.
Không được, nàng làm không được. Thư Điện Hợp, nếu hắn thực sự yêu thích loại này, ai cũng đừng chậm trễ ai, ly hợp luôn đi.
Tuyên Thành trên mặt giả cười: "Được rồi, được rồi, ngươi..."
Dĩ Vũ bất mãn mà ôm vai Tuyên Thành cũng muốn được Tuyên Thành dỗ dành chính mình.
Tuyên Thành trong lòng một trận phát tởm, qua loa cho xong.
Hai nữ tử kia hài lòng, nịnh hót đồng thời đưa mỏ đỏ lên, Tuyên Thành sợ tới đem thân thể lui về sau, né đi.
Bọn nữ tử rơi vào khoảng không, còn kém chút là hôn nhau luôn, rồi các nàng lại dùng khăn tay che môi, một trận cười như chuông bạc duyên dáng.
Dĩ Vũ trong ngực của Tuyên Thành, ngón tay vân vê gò má của nàng, lòng bàn tay cảm nhận được nóng bỏng, trực tiếp hỏi: "Tiểu công tử như vậy là đang thẹn thùng, đỏ mặt sao?"
Tuyên Thành đối với nàng đang dùng con mắt toả sáng mà nhìn mình, như chính giống như dương bù âm vậy, Tuyên Thành trong lòng sợ hãi, khí thế cường lên để phản bác: "Ngươi mới đỏ mặt, xấu hổ!" nói rồi đem nữ nhân kia đẩy ra.
Có cái ghế không tại sao không ngồi xuống, tại sao còn ngồi lên bắp đùi nàng? Nàng với Phò Mã cũng chưa từng thân mật như thế.
Nàng đè lại lần thứ hai, hai nữ tử kia muốn dây dưa, thấp thỏm nói rằng: "Không thể yên lặng mà tán gẫu với ta sao?" sợ là nàng sẽ đánh gục hai nữ tử này mất.
Hai nũ tử nhìn nhau, phân biệt trong mắt đối phương nhìn thấy nghi hoặc thú vị, đến thanh lâu không làm việc nên làm, thuần tuý tán gẫu, chẳng phải là đồ ngốc?
Hai người lần thứ hai che miệng, ha ha cười không ngừng.
Tuyên Thành trì độn, phản ứng lại chính mình không ăn nói cái gì linh tinh, nhìn các nàng rất có kinh nghiệm, trong lòng đơn giản xoay ngang. Nếu đã tới rồi, bằng không đem hiếu kỳ của mình làm cho rõ, cũng không uổng công tới đây một chuyến.
Nàng do dự nói: "Các ngươi biết.... chính là cái kia... giữa nam và nữ.... đến cùng là làm sao..." lời còn chưa nói hết, trên mặt đã cực điểm nóng.
Hai nữ tử lộ ra vẻ mặt giông như các nàng dự liệu. đem Tuyên Thành giống như con mồi mà chêu chọc, biết mà còn hỏi: "Công Tử là nam, chẳng lẽ không biết?"
Tuyên Thành lúng túng không thôi, trong đầu nghĩ thiên ngôn vạn ngữ để cứu vãn bộ mặt chính mình.
Hai nữ tử ngày tiếp xúc với đủ loại người, có nhãn lực nhìn thấy, thì thôi.
Dĩ Ca đem khăn tay vung lên hướng về ngực Tuyên Thành dựa lại gần nói: "Vậy không bằng để tỷ muôi hầu hạ ngàu đến trên giường, từ từ nói~" Dĩ Vũ phụ hoạ.
Tuyên Thành không rõ phog tình của hai người cứ thích dán vào nàng, chạy tới bên một bàn khác, cùng các nàng đối lập, đoàng hoàng nói: "Bản công tử đã nghĩ tới các ngươi dùng miệng nói."
Dĩ Ca, Dĩ Vũ coi như mình gặp phải liễu hạ huệ, đúng là tẻ nhạt, vô vị dùng khăn lau miệng: "Công tử muốn nghe cái gì?". Đam Mỹ Cổ Đại
"Cái gì cũng đều muốn nghe." Tuyên Thành không chút khách khí nói.
Bọn nữ tử suy nghĩ nửa ngày, tuy rằng các nàng biết rõ những việc này, nhưng để nói ra, còn thật không biết dùng từ ngữ như nào để miêu tả.
Xem ra công tử này có đầy đủ bạc, các nàng gian nann từ phòng trong bên giường kéo ngăn kéo lấy ra một cuốn sách cung xuân đồ, đưa tới cho Tuyên Thành xem xét. Những gì trong sách này chính là dẫn dắt khách nhân tiến hành giao hợp, hiện tại thật thích hợp đưa tới trước mặt vị công tử quái dị này.
Đối với việc phu thê giao hợp, trước khi nàng thành thân, thì trong cung cũng có ma ma chuyên môn giáo dục qua, nhưng là ngày đó bởi vì Thư Điện Hợp cự tuyệt hôn ước, đối với đoạn hôn sự này không muốn. ma ma giáo dục, nàng cũng bỏ qua một bên tai, một câu cũng đều không lọt. bỏ qua cơ hội học tập, khiến nàng cho tới nay kiến thức ở mức nửa vời.
Cái gọi là cung xuân đồ này, mặt ngoài này cũng không khác sách bình thường là bao. Tuyên Thành tuỳ tiện mở ra, bên trong nhìn rõ đồ án, kinh sợ nín thở.
Thẹn thùng nhẫn nhịn cuồn cuộn dâng lên, nàng miễn cưỡng duy trì bộ mặt bình tĩnh không lay động, từng tờ, từng tờ vượt qua đi. Mỗi một bức tranh, đều cho nàng rung động thật lớn, nguyên lại, giữa người với người còn có thể thân cận tới mức này.
Thời điểm Tuyên Thành được mở mang tầm mắt, Dĩ Ca, Dĩ Vũ còn chưa từ bỏ ý định ghé sát bên người Tuyên Thành, cùng nàng đồng thời xem.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tuyên Thành con ngươi co rút.
Chờ chút, nữ tử cùng nữ tử cũng có thể?
Editor: chúc mừng Thư Phò Mã, công chúa bỏ nhà ra đi học tập thật tốt, sau quay về dạy thêm kiến thức cho người)