Tử Thần Đào Hoa

Chương 14:  Bánh bao nhỏ thì sao?



Nhìn dãy số đó, Diệp Đan Quỳnh cảm thấy đầu óc trống rỗng, đếm kỹ thì tròn một tỷ. 

 Cô phấn đấu nhiều năm, tất cả tài sản của tập đoàn Đan Quỳnh cộng lại cũng chỉ một tỷ, vốn lưu động chưa bao giờ vượt quá một tỷ. 

 Vậy mà số dư tài khoản của người này đã có một tỷ? 

 “Anh là tỷ phú thật sao?”. 

 Diệp Đan Quỳnh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. 

 “Sao, có phải cảm giác chói mù con mắt của cô rồi không?”. 

 Lưu Phong cũng không ngờ những năm qua mình lại kiếm được nhiều tiền ở Long Nha như vậy. 

 Hơn nữa, theo cách nói của giám đốc ngân hàng thì trên toàn quốc cũng chỉ có mười tài khoản như mình mà thôi. 

 Tất cả đều là thẻ hắc kim, vẻ ngoài tôn quý. 

 Xem ra đây là lão già Long Nha cố ý làm cho mình. 

 Xem như ông ta cũng có lương tâm. 

 Lưu Phong cất điện thoại đi, bí ẩn nói: “Dù tôi có tiền nhưng tôi là người khiêm tốn, hi vọng cô đừng nói với người khác”. 

 “Hiểu, hiểu”, Diệp Đan Quỳnh lập tức nhếch khóe miệng: “Chị anh cũng không biết phải không?”. 

 Lưu Phong lắc đầu. 

 Hai mắt Diệp Đan Quỳnh phát sáng, giọng nói dịu dàng: “Lưu Phong, tôi hiểu lầm anh rồi. Anh giúp tôi vay ba trăm triệu, còn giúp tôi nhiều việc như vậy, để báo đáp anh, chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn đi”. 

 “Quả nhiên cô nhắm vào thân thể của tôi”. 

 Thấy Diệp Đan Quỳnh vươn tay tới, Lưu Phong vội vàng lùi về sau hai bước: “Diệp Đan Quỳnh, tôi thích dáng vẻ kiêu ngạo của cô hơn, sửa đi”. 

 “Được thôi!”, Diệp Đan Quỳnh ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Tối nay tôi sẽ lấy một triệu tệ đi tìm chị anh xin cưới”. 

 “Chậc, bánh bao nhỏ”, Lưu Phong liếc nhìn ngực của Diệp Đan Quỳnh, quay người rời đi. 

 “Anh… Khốn kiếp!”, Diệp Đan Quỳnh tức giận. 

 Bánh bao nhỏ thì sao? 

 Tốn cơm nhà anh rồi hay sao? 

 Nhìn bóng lưng của Lưu Phong, ánh mắt của Diệp Đan Quỳnh càng thêm kiên quyết. 

 Sau một thoáng do dự, cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Khuynh Thành: “Mẹ, con muốn làm lợn nái”. 

 “Phụt!”, Diệp Khuynh Thành đang uống cà phê, nghe Diệp Đan Quỳnh đột nhiên nói vậy thì phun ra tại chỗ: “Con không sao chứ?”. 

 “Con không sao”. 

 Diệp Đan Quỳnh giải thích: “Mẹ nói con với Lưu Phong ba năm sinh hai đứa, năm năm sinh ba đứa, con cảm giác con có thể”. 

 Diệp Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ tưởng con bị áp lực quá nên phát điên rồi chứ”. 

 “Sao đột nhiên con lại đổi ý?”, Diệp Khuynh Thành hơi tò mò. 

 “Số dư tài khoản của Lưu Phong thôi đã có một tỷ”. 

 Diệp Đan Quỳnh phấn khởi nói: “Nếu con đồng ý kết hôn với anh ta, sau này con mà ly hôn có phải sẽ được chia năm trăm triệu không?”. 

 Diệp Khuynh Thành: “Còn gì nữa?”. 

 “Hết rồi ạ”, Diệp Đan Quỳnh thắc mắc: “Mẹ, không lẽ mẹ biết anh ta có tiền nên mới cố ý nói con ký vào hợp đồng hôn nhân đó?”. 

 “Ha ha, chỉ cần có thể kết hôn, con sẽ lấy tiền của anh ta, đến lúc đó, tập đoàn Đan Quỳnh sống rồi”, Diệp Đan Quỳnh tràn đầy mong ước. 

 Chỉ vậy thôi? 

 Diệp Khuynh Thành cạn lời. 

 Con gái mình sao lại có tầm nhìn nông cạn vậy? 

 Lưu Phong là người kế thừa Nhân Hoàng. 

 Một tỷ chỉ là con số nhỏ mà thôi. 

 “Mẹ biết rồi, nếu con đồng ý thì ký đi”. 

 Dù thế nào cũng đăng ký kết hôn trước rồi nói sau. 

 “Đúng rồi, để được đăng ký kết hôn thuận lợi, tốt nhất con hãy đi tìm người bạn thân Tô Đát Kỷ của con, để nó ra mặt”, Diệp Khuynh Thành nhắc nhở. 

 “Không thành vấn đề”, Diệp Đan Quỳnh vui vẻ đáp. 

 Cùng lúc đó, ở Thiên Kinh, trong một văn phòng rộng lớn. 

 Một ông lão đứng trước cửa sổ sát đất to lớn, trong tay cầm điếu xì gà, hút một hơi dài. 

 Long Thương Khung. 

 Lão đại của Long Nha. 

 “Tử Thần, cậu không ngờ tài khoản cá nhân của cậu đã liên kết với số tiền mà ông già đó để lại cho cậu lâu rồi phải không?”. 

 “Ha ha, chỉ cần cậu động vào số tiền kiếm được ở Long Nha, tài khoản đó sẽ được kích hoạt”. 

 “Đến lúc đó, người ấy ở thế giới ngầm sẽ biết đến sự tồn tại của cậu”. 

 “Nếu cậu không muốn về Long Nha thì cậu hãy đi làm Nhân Hoàng của thế giới ngầm đi”. 

 Ông ta lấy điện thoại gọi vào một số: “Hoa Hồng, lan truyền tin tức ra thế giới ngầm, Nhân Hoàng đã trở lại”. 

 … 

 Sau khi chia tay Diệp Đan Quỳnh, Lưu Phong đến thẳng một con phố sắp bị phá dỡ ở trung tâm thành phố. 

 Nơi đây vô cùng tồi tàn, thỉnh thoảng mới có vài cánh cửa còn mở. 

 Lưu Phong đến trước một căn nhà trong số đó, chìm vào dòng hồi tưởng. 

 Nơi này là nơi mình lớn lên. 

 Cũng là nơi mình quen biết Tô Đát Kỷ. 

 Thậm chí là nơi Lưu Phong và Tô Đát Kỷ dựa dẫm vào nhau sau khi bố mẹ đột nhiên mất tích. 

 Nhưng bây giờ đã là cảnh còn người mất. 

 Nơi này sắp bị phá dỡ. 

 Tô Đát Kỷ nhận tiền đền bù mua lại một cửa hàng, mở trung tâm môi giới hôn nhân. 

 Từ khi trở về, Lưu Phong sợ Tô Đát Kỷ buồn nên không hề nhắc đến chuyện của bố mẹ. 

 Nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy chuyện bố mẹ đột nhiên mất tích năm xưa không hề đơn giản. 

 Từ nhỏ đến lớn, trong ấn tượng của Lưu Phong, bố mẹ không những lương thiện mà còn đối xử rất tốt với mình và Tô Đát Kỷ. Hoàn toàn không thể đột nhiên bỏ rơi bọn họ. 

 “Mày là Lưu Phong?”. 

 Khi Lưu Phong đang ngổn ngang cảm xúc, một giọng nam vang lên. 

 Lưu Phong quay đầu nhìn lại, có bảy tám người ở không xa bước nhanh đến. 

 “Nhóc con, cuối cùng cũng tìm được mày rồi”. 

 Người dẫn đầu có một vết sẹo trên mặt, nhìn Lưu Phong với vẻ nham hiểm, nói. 

 “Các người là ai?”. 

 “Bớt ra vẻ đi”. 

 Đao “sẹo” cười dữ tợn, chỉ vào Lưu Phong, hung hăng nói: “Cậu Triệu bảo bọn tao đánh tàn phế hai chân mày. Nói đi, để bọn tao ra tay hay mày tự xử?”. 

 “Triệu Ngôn?”. 

 “Hỏi thừa!”. 

 “Ồ”, Lưu Phong nói một cách sâu xa: “Hắn cho các người bao nhiêu tiền?”. 

 “Trăm nghìn tệ”. 

 “Được, trăm nghìn tệ, hai cái chân”, Lưu Phong lặng lẽ gật đầu, nhìn lướt qua người ở phía sau Đao “sẹo”: “Các người có tổng cộng tám người, thế thì tám trăm nghìn tệ”. 

 Nghe vậy, đám người Đao “sẹo” đều sững sờ. 

 “Ý mày là sẽ đưa cho bọn tao tám trăm nghìn tệ?”. 

 Lưu Phong lắc ngón tay, giễu cợt: “Không, là bọn mày đưa tao tám trăm nghìn”. 

 “Khốn nạn, mày đùa bọn tao à”, Đao “sẹo” phất tay: “Xử hắn!”. 

 Hét xong, Đao “sẹo” lùi về sau hai bước, lấy một điếu thuốc ra đưa lên miệng. 

 Theo gã thấy, đàn em của mình đều là người giỏi đánh đấm, một điếu thuốc chưa hết, chặt được hai chân Lưu Phong dễ như trở bàn tay. 

 Nhưng gã chưa kịp đốt lửa thì đột nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm. 

 Rầm! 

 Đao “sẹo” bị một người đâm sầm ngã xuống đất. 

 “Mẹ, bọn mày đúng là…”. 

 Đao “sẹo” còn tưởng là Lưu Phong tông vào mình. 

 Ngẩng đầu lên thì lập tức tròn mắt ngạc nhiên. 

 Đàn em của mình đều ngã xuống đất, kêu khóc liên miên. 

 Người đâm sầm vào người gã chính là đàn em của gã. 

 Bộp. 

 Điếu thuốc trên miệng rơi xuống đất. 

 Lưu Phong đi tới trước mặt Đao “sẹo”: “Tám trăm nghìn, được chứ?”. 

 Ực! 

 Đao “sẹo” nuốt nước bọt, ra sức gật đầu: “Được”. 

 … 

 “Phế vật!”. 

 Xoảng! 

 Trong phòng bệnh, Triệu Ngôn ném ly nước ở đầu giường xuống đất. 

 Trước mặt hắn, phó tổng giám đốc Phùng Kiều Sinh của tập đoàn Đan Quỳnh đang run lẩy bẩy quỳ tại đó. 

 Tay của Phùng Kiều Sinh còn quấn băng. 

 Ông ta đầy vẻ ủ rủ: “Cậu Triệu, tôi làm theo những gì cậu nói rồi, nhưng... nhưng thằng nhóc đó quá đáng sợ”. 

 “Cậu thấy đấy, nếu tôi không đồng ý bán cổ phần cho cậu ta, e là tôi sẽ không còn mạng”. 

 Triệu Ngôn lạnh lùng nói: “Hừ, tôi đã phái người đi đánh hắn tàn phế rồi”. 

 “Đợi hắn tàn phế, để tôi xem xem con ả Diệp Đan Quỳnh còn làm gì được!”.