Tô Đát Kỷ muốn giãy giụa, nhưng phát hiện toàn thân không còn sức lực.
Hiển nhiên trước đó bị chuốc thuốc mê, bây giờ vẫn chưa hồi phục.
Cô tỏ vẻ tuyệt vọng. Brừm brừm brừm!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gầm rú của xe đua.
Một tên đàn em chạy vào: “Anh Đao, anh Đao, có người đến!".
Sắc mặt Đao “sẹo” trầm xuống: “Mẹ kiếp, thẳng nào dám phá chuyện tốt của tao?”.
Rầm!
Một tiếng va chạm vang lên, hình như có thứ gì đó bị đụng.
“Vãi, ngăn hắn lại!”.
“Chán sống à? Lục Tử bị hất bay rồi!”.
“Mẹ kiếp, lấy vũ khít”.
Bên ngoài vang lên âm thanh gà bay chó sủa.
Lại một tên đàn em chạy vào: “Anh Đao, là... là Lưu Phong!”.
“Sao hản lại đến đây?”.
Đao “sẹo” biến sắc, gắn giọng nói: “Gọi hết các anh em ra đây, nếu hắn chán sống thì hôm nay phế luôn hắn”.
Dứt lời, hẳn liền chộp lấy một con dao phay, xoay người xông ra ngoài.
Nơi này là đại bản doanh của Đao “sẹo”.
Bình thường có khoảng hơn 30 tên đàn em tụ tập.
Tuy bảy tên Đao “sẹo” dẫn đi trước đó bị đánh, nhưng gã †in một hổ không đấu lại được bầy sói.
Dù Lưu Phong biết đánh đấm thì có thể đánh lại được nhiều người như vậy sao?
“Oắt con, là mày tự tìm đường chết đấy nhé!”, Đao “sẹo” nhìn chằm chäm Lưu Phong mới bước từ trên xe xuống, khóe môi nở nụ cười giễu cợt.
“Chị tao đâu?”.
“Chị mày?”.
“Chính là cô gái bị chúng mày bắt đi”.
Đao “sẹo” tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng phải cô ta là Diệp Đan Quỳnh sao? Sao lại thành chị mày rồi?”.
Bắt nhầm người sao?
Lưu Phong không quan tâm đ ến chỉ tiết này.
Mắt thấy một tên đàn em tiến lại gần, còn giơ gậy sắt trong tay lên đánh về phía mình, Lưu Phong khẽ nghiêng đầu,
chộp lấy gậy sắt rồi giơ chân đạp bay tên kia.
Tên đàn em ngã xuống cách đó không xa, lồ ng ngực lõm xuống, mất mạng tại chỗ.
“Các anh em, giết hăn!”, Đao “sẹo” vung dao phay trong tay lên.
Hơn ba mươi tên đàn em ùa về phía Lưu Phong như bầy ong vỡ tổ.
Sắc mặt Lưu Phong bình thản, mỗi lần vung gậy sắt trong tay lại đánh trúng đầu một tên, lập tức khiến mấy tên đàn em mất mạng.
Chẳng mấy chốc, gậy sắt đã cong đi.