Tử Thần Dịu Dàng

Chương 109: Truy bắt 2



Lý Bích ngầm hiểu ý của Trương Duật, “hắn” ở đây là ai.

Võ Thừa Khúc chính là khúc ruột của Võ Đông Nhiên, Trương Duật cầm củ khoai nóng này, không cầm cũng không được mà cầm cũng không xong.

Nếu Võ Thừa Khúc rơi vào tay Trương Duật thì có lẽ cái chết sẽ nhanh gọn, ít đau đớn hơn là rơi vào tay vị Đại nhân Thượng Thư kia.

Y giấu đi sự cảm thán khổ tâm trong nháy mắt hô to

“ Thưa rõ!”.

Một nhóm người ngựa mặc trang phục của người dân tộc thiểu số màu đen bị bao vây truy kích giữa rừng.

Tám chiến mã trên lưng là tám bóng lưng cao lớn đang phá vòng vây quay ngược lại hướng biên giới muốn thoát chạy.

Còn lại một số kẻ chạy bộ vẫn đang len lỏi nương tựa theo cây rừng để ẩn thoát.

Trương Duật che mặt nạ bằng vải đen, ghìm cương ngựa lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, mày kiếm khẽ nhếch, hắn huých sáo một tiếng.

Ngay lập tức, khi nghe hiệu đội quân khuyển lao lên tiến hành truy bắt.

Đội quân đặc công bí mật ẩn thân chính thức lộ diện, họ ngụy trang mặt mũi bằng đất bùn và phục trang cây cỏ để thuận tiện ẩn nấp trong tán lá, hốc đá, gốc cây...

Theo mật thư báo về, có nhiều nhóm dò la tin tức ở nhiều vị trí khác nhau. Trương Duật điều binh ẩn thân ở các vị trí theo hắn chỉ định.

Nơi nào có mật thám Đại Nguyên đi qua liền bị đội quân bí mật áp sát cắt cổ từ phía sau chết ngay lập tức. Hành động vừa bí mật âm thầm lại vô cùng nhanh lẹ.

Trương Duật canh ở vị trí trọng yếu nhất, nơi đặt lô cốt súng thần công chĩa về hướng biên giới bên kia.

Hắn thoáng thấy bóng dáng một đoàn kỵ binh đang muốn trốn thoát, liền phát lệnh giật dây thừng chắn dưới đất, khiến cả người ngựa đang lao đi với tốc độ nhanh ngã “ầm”, tiếng ngựa hí đau đớn vang vọng khắp khu rừng.

Quân Trương Duật ào ra từ bụi rậm khống chế, đè bẹp tất cả xuống nền đất. Mỗi kẻ bị ăn một kiếm chết ngay tức khắc.



Còn lại một tên là thủ lĩnh, liền ngửa cổ lên, thái độ biết bản thân bị lộ vẫn trịch thượng xem mình là mật thám Thiên Triều nên lên giọng hỏi bằng ngôn ngữ của bọn chúng.

“ Các ngươi là ai?”

Trương Duật chinh chiến ở biên giới lâu năm nên thông thạo ngôn ngữ Ai Lao ( Lào ngày nay), Champa ( Campuchia), và Trung Nguyên. Nhưng vì lòng tự tôn dân tộc, hắn không bao giờ nói chuyện bằng ngôn ngữ khác trên lãnh thổ của Đại Việt.

Hắn ngồi trên ngựa nhếch chân mày kiếm lên, ung dung nhàn nhạt nói bằng ngôn ngữ An Nam trả lời bọn chúng

“ Ta là ông nội của ngươi!”

Dứt lời, hắn liền nhảy xuống ngựa vừa rút dao cắm lên cánh tay của kẻ đó, ngay lập tức máu tươi văng thẳng lên mặt hắn, hắn nở nụ cười quỷ dị nhìn tên Mông Cổ nọ.

“ Á....” kẻ đó thét lên đau đớn.

“ Thế nào? Dám đặt chân lên Đại Việt còn trưng ra thái độ chó đó cho ai xem? Nói, các ngươi có bao nhiêu người?”

“ Thiên Triều sẽ không tha cho các ngươi. Dám hành thích sứ giả!”

“ Sứ giả mà sao không đi đường Lê Hoa Quan ở Vân Nam, đây không phải tuyến đường này mà sứ giả nên đi. Cho nên, ngươi là thằng mặt mo nào ta không cần biết! Xâm phạm lãnh thổ là phải chết.”

Hắn lại cắm mũi dao sâu hơn, rồi lắc mấy cái qua lại, máu tươi trào dữ dội hơn. Kẻ kia một tay giữ chặt cán dao cố gắng rút ra nhưng không được.

“ Các ngươi có bao nhiêu người?”

“ Nói!” Trương Duật mặt mày trở nên hung ác gấp trăm lần hàng ngày.

Tên Mông Cổ mặt mày tái xanh vì đau vẫn ương bướng cười lớn

“ Ha ha bọn An Nam dân đen ngu dốt các ngươi mà có tư cách hỏi cung ta sao?”



Trương Duật thở phì phò một hơi, mất kiên nhẫn liền vung tay rút kiếm ra, một nhát chém phăng đầu của kẻ đó xuống.

“ Nói nhiều tốn nước bọt!” hắn đứng dậy tra kiếm vào vỏ.

Chỉ trong ba ngày số thủ cấp của mật thám dồn về lên đến mấy chục cái, được quăng lông lóc dưới một gốc cây cổ thụ.

Trương Duật ra lệnh " Đem tất cả, ném về bên kia biên giới. Xem như là quà đáp lễ bọn chúng!"

Còn người quan trọng nhất là Võ Thừa Khúc vẫn chưa lộ diện.

“ Bẩm Đại tướng quân! Hiện đã không còn kẻ tình nghi nào nữa.”

Trương Duật mặt lạnh băng, nhếch môi

“ Một con ruồi cũng không được thoát! Tiếp tục tìm kiếm!”

Sau đó, rất nhanh có tin đã phát hiện một bóng người khả nghi đang tiến theo hướng bờ sông Kỳ Cùng ở hạ lưu, ranh giới cuối cùng của Đại Nguyên và Đại Việt.

Cả đoàn Trương Duật tức tốc đuổi theo.

...

Một kẻ bí mật trong đội quân âm thầm chạy về báo tin cho Quan Thượng Thư Nguyễn Trúc Trinh.

Khi ông ta nhận được tin, môi khẽ nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện

“ Đã dồn Võ Thừa Khúc vào đường cùng rồi kìa! con trai của ta quả có năng lực. Nó nóng lòng vậy sao?”

Lão quay sang nói với thuộc hạ mấy lời căn dặn với vẻ mặt thâm trầm đắc thắng.

“ Đi nhanh!”