Tử Thần Dịu Dàng

Chương 111: Tình hình đất nước



Tình hình đất nước đang hết sức nguy nan, sau khi Thái tử Trần Khâm tức hoàng đế Trần Nhân Tông lên ngôi, ngay lập tức Thiên triều Đại Nguyên hoàng đế đã tuyên chiếu triệu Tân hoàng đế của Đại Việt sang chầu.

Nhưng năm lần bảy lượt Tiết Chế Công Trần Quốc Tuấn và các quan quần thần kịch liệt ngăn cản.

Hoàng đế viết thư cáo bệnh vì sức khỏe yếu và không quen cưỡi ngựa đi đường xa nên cho sứ giả là chú mình Trần Di Ái sang thay, cùng hai cận thần Lê Mục, Lê Tuân đi cùng.

Đại Nguyên Hoàng Đế lấy cái được cái cớ để tức giận, liền ban chiếu chỉ với nội dung là An Nam nhỏ bé là nước Chư hầu, dám thay vua mà không hỏi ý kiến của hắn.

Vua Nguyên nhân cơ hội này phong Trần Di Ái làm An Nam quốc vương với mục đích là nếu đã thay vua thì phải để Đại Nguyên lựa chọn, và bày tỏ “đạo đức giả” lo lắng cho An Nam có vị vua bị bệnh yếu mềm không có khả năng cai quản An Nam, nên hắn không yên tâm, sẽ thay Hoàng đế mới.

Đồng thời phong chức cho Lê Mục làm Hàn Lâm học sĩ. Lê Tuân làm Thượng thư. Lập An Nam làm Tuyên úy ty. Đặc Mộc Nhân làm Tuyên úy sứ đô Nguyên Soái. Sài Thung và Hốt Kha Nha làm phó.

Đồng thời An Nam phải cống nộp vàng bạc và thợ giỏi nhân tài tất cả các lĩnh vực như nghệ nhân gốm sứ, mộc, xây dựng, rèn kim khí, đặc biệt là Âm dương sư tinh thông phép trấn yểm, bói toán, xem tướng mạo ... mỗi lĩnh vực hai người.

Tin tức này truyền về Thăng Long khiến cả triều đình dậy sóng, ngay lập tức đã triệu họp và đưa ra kế sách.

Trương Duật nhận được lệnh của Tiết Chế Công Trần Quốc Tuấn, trực tiếp cầm binh bắt sống Trần Di Ái và xử lý Sài Thung ở ải Nam Quan.

Một thủ hạ tiến đến dâng lên một khay đồng, bên trên có một bộ giáp màu đồng thau sáng bóng, cùng một số tư trang như giày chiến, đai bụng, mũ và mặt nạ.

Lại một lần nữa tiếp nhận nhiệm vụ.

Là cũng lại thêm một lần khoác chiến bào ra trận.

Cảm giác này quen thuộc đến nỗi mùi vị của chiến giáp này hắn nhắm mắt ngửi vẫn có thể nhận ra.



Trên đó thấm đẫm biết bao mồ hôi, máu của hắn và của kẻ thù.

Bộ giáp nặng nề cồng kềnh nhưng khi được khoác lên người hắn lại trở nên vừa vặn thoải mái đến lạ kỳ, phải chăng người hợp vật, chủ vật đồng lòng.

Chỉ có hắn mới có thể toát lên dáng vẻ oai hùng, tuấn mỹ trong bộ chiến giáp này.

Thanh đao Trường Vũ lại một lần nữa được Lý Bích trao đến tận tay.

Hắn rút đao ra khỏi vỏ, đưa lưỡi kiếm bén nhọn sáng bóng lên mũi, ngửi một hơi thật dài.

Thứ hắn cảm nhận không phải là mùi mà chính là sát khí!

“ Là ngươi, chiến hữu! Chúng ta lại gặp mặt!”

Hắn nhảy lên ngựa giật cương tiến lên. Khuôn mặt không một chút cảm xúc lẫn ý niệm, vô cùng bình thản.

Thuộc hạ Trịnh Chiêu bên cạnh ngập ngừng có ý nhắc nhở

“ Tướng quân, có cần ghé qua trại gia quyến không ạ! Đường không xa, nên sẽ không ảnh hưởng đến lịch trình.”

Hắn liếc nhìn Trịnh Chiêu một cái, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến máu huyết trong người y như sắp đóng băng.

“ Ngươi theo ta hai năm nay, có bao giờ Trương Duật ta ra trận mà ngoảnh mặt lại nhìn gia quyến một lần không?”



Trịnh Chiêu biết lỗi vội chữa cháy tức thời

“ Thuộc hạ nhiều lời mong tướng quân bớt giận! Chả là lần này nguy hiểm trùng trùng, là thuộc hạ nghĩ nhiều rồi.”

“ Đây là lần cuối ta nhắc nhở ngươi!” Hắn nhắm mắt định thần kiềm chế cơn giận sắp nổi lên.

Trương Duật thúc ngựa tiến lên vị trí đầu đoàn, một đoàn bộ binh đánh bộ đang sẵn sàng theo sau. Theo tình báo truyền về, Sài Thung đem theo 1000 quân tinh nhuệ.

Trương Duật khẽ cười “ 1000 quân tinh nhuệ của Mông Cổ ở địa hình của nước Nam, thì chúng ta chỉ cần một phần mười của bọn chúng.”

Quân kỳ thêu chữ Nghĩa màu vàng tung bay phấp phới trong gió, cùng đón chờ một lần khiêu chiến chính thức với Hốt Tất Liệt – hoàng đế của Đại Nguyên.

Năm Nhâm Ngọ, Trương Duật đối mặt với tướng Sài Thung ở ải Quan Nam.

Sài Thung là một trong những tướng Mông Cổ thiện chiến bậc nhất Đại Nguyên, hắn thân cao lớn, lưng hùm vai gấu, cả khuôn mặt toát lên sự hung tợn và kiêu hãnh của một kẻ đến từ đại quốc.

Nhìn các binh sĩ của Đại Việt chỉ bằng nửa con mắt.

“ Các ngươi muốn cướp người sao? Có phải Thiên triều đã quá nhân từ mới khiến những con kiến An Nam nhỏ bé trở nên lộng hành?”

Đối diện với y ở khoảng cách không quá xa, Trương Duật dẫn đầu đội quân vẫn không một chút nao núng.

Hắn cười nhạt, môi khẽ nhếch nửa miệng

“ Thế ngươi có dám cùng con kiến nhỏ bé là ta đây tử chiến không?” Hắn nghiêng đầu ý tứ muốn Sài Thung chấp nhận lời thách đấu.