Tử Thần Dịu Dàng

Chương 113: Một nữ nhân tầm thường



Lại có một giọng nói khác vang lên

“ Trương Duật, đúng rồi. Ngài ấy quanh năm ở rừng núi, biển cả, còn khó nhìn thấy mặt còn hơn cả Hoàng Đế, trước giờ chỉ nghe danh chứ chưa ai diện kiến một lần.”

Ông lão kể chuyện cười vang, như sắp sửa nói đến một tin rất hấp dẫn, ánh mắt ông sáng lên

“ Trương Duật tướng quân là học trò cưng của Hưng Đạo Đại Vương, nay Ngài ấy cũng lớn tuổi rồi, nên phần lớn đều phân phó quyền lực quân đội cho Trương Duật, ở phía sau chỉ dẫn điều hành, tham mưu chiến lược. Đúng là thầy hay thì trò giỏi. Đại Việt ta thật có phúc.”

“ Thế Trương Duật đó gia đạo thế nào rồi?” Bà lão bán nước cũng tò mò không kém, ngước mắt lên hỏi thăm. “Nghe nói Ngài ấy cũng đã lớn tuổi!”

Đôi mắt hạnh kia lại một lần nữa khẽ chớp, hàng mi vừa dài vừa dày khẽ run lên trong ánh nắng ban mai.

Lần này động tác của bàn tay lại nhanh hơn, như cố ý muốn xong việc rồi đứng lên, tránh xa cái nơi buôn chuyện thị phi xa gần này.

Lão già vung vẩy cái quạt mo trong tay

“ Cái này thì có nguồn tin bí mật của thằng cháu trong quân đội truyền ra. Ngài không quá lớn tuổi như lời đồn đâu, còn đang trong độ nam nhân tuổi trẻ sung sức. Phu nhân của ngài rất xinh đẹp. Một vị nữ tử cực ưu tú, con gái của nhà quan quyền quý trong triều, nói tóm lại chính là cái gọi là môn đăng hộ đối xứng lứa vừa đôi, trời sinh một cặp.”

Cả đám nhao nhao lên cười nói gì đó nữa.

Và rất nhanh bóng lưng lặng lẽ kia, cũng đã ôm nia lá thuốc đi xa.

Có người trong đám đông khẽ liếc nhìn rồi bắt đầu bàn tán về người vừa rời khỏi.

Người nhiều chuyện thứ nhất “ Này cái con bé đó nó bị câm hay sao, chẳng bao giờ nghe nó nói chuyện.”

Người nhiều chuyện thứ hai “ Thỉnh thoảng ậm ừ vâng dạ gật đầu, lắc đầu... nói chung nó cứ như một cái bóng thôi!”



Người nhiều chuyện thứ ba “ Nó làm nô trong y quán của thầy Lang Tiêu Bộ, chẳng hiểu sao bị bà vợ Cả cùng mấy người thiếp của ông lang ghen bóng ghen gió cả ngày, quanh năm suốt tháng bị đánh đập chửi rủa mắng nhiếc, thấm thoắc vậy mà cũng ở nhà đó hai năm rồi. Mặt dày, lòng dạ sắt đá cỡ nào mà chịu đựng giỏi thật. Mà lão thầy Tiêu Bộ cũng có cho một danh phận nào đâu.”

Người nhiều chuyện thứ nhất “ Người ta là đang chờ thời cơ đó mấy ông ơi, chả đến lượt mấy thứ tôm tép như chúng ta đâu.”

Bà lão bán nước Ba Sâu lúc này mới lên tiếng, giọng điệu ghét bỏ đám nhiều chuyện, buôn lời thị phi trắng đen không rõ này.

“ Các người một vừa hai phải thôi, con bé nó xinh xắn là thế, việc gì phải làm lẽ cho lão thầy già đó. Tôi là thấy nó đang theo ổng học đạo thì có, cả ngày nó phụ ổng đi bắt mạch bốc thuốc, việc lớn việc bé gì cũng đến tay. Lên núi hái thuốc, cắt thuốc, phơi thuốc, phụ thầy chữa bệnh cứu người... đến bưng bô đổ c.ứ.t cho mấy bà vợ cũng là nó làm. Có đứa nô nào làm được nhiều việc như nó không? Nhà đó thì hay rồi, vừa có kẻ làm việc nhà vừa có người phụ giúp làm ăn, đổi lại ngày hai bữa cháo mà cứ làm như báu lắm. Suốt ngày ức hiếp con bé. Người ngoài như tôi mà còn thấy chướng mắt.”

Người nhiều chuyện thứ hai “ Thì tôi thấy nó qua tuổi cập kê, già rồi, quá lứa lỡ thì rồi mà vẫn một mình lẻ bóng. Có mấy đứa nô dịch bốc đá ở bãi, cũng ngỏ lời mấy lần mà nó có chịu đâu, cứ lắc đầu từ chối. Nếu nó không dòm ngó cái vị trí bà lẽ kia thì tui đi đầu xuống đất.”

Bà lão Ba Sâu lắc đầu “ Sắp rồi đó, một ngày nào đó, nếu con bé nó thật sự không nhằm vào cái vị trí kia thật, thì ông ở ngay tại quán này làm cái lời hứa này cho dân làng Trọng xem nhé!”

Người nhiều chuyện thứ hai vỗ ngực khẳng định chắc nịch “Tôi hứa. Chẳng có mấy đứa con gái nào, phận làm nô xinh đẹp như thế mà tốt lành cả. Một là đi làm thiếp cho nhà địa chủ, hai là vào doanh kỹ làm gái cho quân đội. Ngữ ấy thì chỉ có thế thôi!”

Người nhiều chuyện thứ nhất gật gù đồng ý “ Thời đại sắp loạn đến nơi, triều đình sắp sửa chiến tranh với nhà Nguyên rồi. Đang tuyển quân phục vụ quân đội kìa, chắc là nó sắp tận dụng nhan sắc đó vào quân kỹ rồi đó.”

Bà Lão Sâu thấy mọi người càng lúc càng quá đáng thì bất ngờ đứng dậy hất nước đuổi khách, nét mặt không chút kiêng nể

“ Mấy người ghét nó, chẳng qua là tán tỉnh nó mấy lần nó im lặng không đáp. Đâm lòng ghen ghét rồi buôn chuyện nói xấu đúng không? Đi hết cho ta, ta không bán cho mấy kẻ ác mồm ác miệng như mấy người. Con gái người ta mười tám xuân xanh đẹp đẽ như vậy còn chưa đến nỗi ế mốc meo đâu, đừng rảnh việc xen vào chuyện chung thân đại sự của nó.”

Mấy kẻ kia ê chề vì bị nói trúng tim đen, lục đục tản ra còn không quên buông mấy lời chửi tục tĩu.

Thiếu nữ từ sau gốc đa đi ra, dịu dàng ngồi bên cạnh bà lão

“ Bà ơi, không cần nói giúp con như vậy!” Cô cười cười vuốt mái tóc rối, rồi buộc lại phía sau lưng bằng một sợi dây cói.

Mái tóc dài che đậy đi một phần vết sẹo phía sau gáy chạy xuống đến giữa lưng.