Tử Thần Dịu Dàng

Chương 125: Tức giận



Không khí xung quanh trở nên lạnh ngắt như đang ở giữa mùa đông, mặc dù trong lều vẫn có một lò than cùng mười giá nến vẫn đang cháy, duy trì một nguồn nhiệt ấm áp.

Mộc Chân thấy Trương Duật như vậy, nhân cơ hội muốn được lập công trước mặt chủ tướng, nên bắt đầu ba hoa chích chòe, kể công y đã vất vả chạy đi tìm hai cô nương xinh đẹp nhất của lều hoa Đào đến như thế nào!

Cùng với khoe khoang kỹ năng giường chiếu của hai đào nữ tuyệt đỉnh ra sao!

Quả nhiên, tên y phu vô tri này thật biết cách phá hỏng mạch cảm xúc đang cuồn cuộn chảy trong tâm thức lúc này của người khác.

Hai chữ “đào nữ ” dung tục như một hòn đá chắn ngang dòng ký ức, làm nhòe đi hình ảnh người thiếu nữ thanh thuần trong sáng đang ngự trị trong lòng hắn.

Một người cũng từng nấu món cháo khét như thế này.

Trương Duật lúc đó mới ngước đôi mắt sâu hun hút lại đen như mực lên nhìn Mộc Chân.

Không hiểu sao lúc đó, Mộc Chân cảm thấy mình vừa làm một chuyện ngu dốt nhất trần đời này.

Đêm hôm đó, hắn bị điều đến đội Cung chịu hành phạt đánh roi lãnh khốc vô cùng.

Mộc Chân căm hận nhìn kẻ nằm dưới nền đất, gầm lên:

“ Ngươi cho cái thứ gì vào bát cháo đó, khiến ngài ấy vừa ăn đã tâm trạng đã không tốt như vậy! Báo hại ta bị tra tấn suốt đêm qua...”

Võ Đông Nhiên mặt mày biến sắc, vội lau máu trên khóe miệng

“ Ta chỉ nấu cháo trắng bằng gạo và nước, hoàn toàn không bỏ gì.”

Trong lúc cô còn phân vân không biết có nên khai ra chuyện là cháo bị khét hay không.



Có phải là tại cô nấu không ngon nên Mộc Chân mới bị đánh oan hay không?

Thì Mộc Chân lại tím mặt hét lên:

“ Nói láo! Không thể nào có chuyện chỉ một bát cháo bình thường mà ta bị đánh, chắc chắc là do ngươi giở trò ...”

Ngay lúc đấy, Y sư đại nhân đi vào mặt mày lạnh lùng nhìn Mộc Chân, hắng giọng chỉ trích ngay với thái độ tức giận khác hẳn ngày thường mỗi khi hắn phạm lỗi.

“ Ngươi tự ý đưa đào nữ vào quân doanh, tội đáng chết. Thế mà lại đổ hết nỗi uất ức lên đầu nô dịch. Thật không xem ai ra gì, ngày thường ta dung túng cho ngươi quá nhiều rồi, nên càng lúc ngươi càng lên mặt. Đối với đồng bạn thì hống hách, đối với nô lệ thì độc ác hung tàn. Tại sao ta lại thu nhận cái ngữ như ngươi làm học trò cơ chứ!”

“ Thầy! Chuyện này ... chuyện này là ngoài dự liệu của con. Với lại, cái này là rất bình thường mà thầy.”

Ba năm ở trong doanh cũng khiến cho Võ Đông Nhiên hiểu được một bí mật nho nhỏ, thật ra cũng không có gì là bí mật cả.

Chuyện tướng chỉ huy hay binh sĩ cần có chỗ phát tiết, để giải tỏa nhu cầu sinh lý của nam nhân là chuyện hết sức bình thường ở đây.

Nhưng quân doanh có kỷ luật nghiêm minh cấm nữ sắc, rượu chè, bài bạc...

Rượu chè, bài bạc có thể khắc chế nhưng cái vấn đề đó làm sao có thể nhịn được.

Trong khi dương khí có thịnh thì thần mới an. Thần an thì cốt mới tốt, đánh giặc mới mạnh.

Nên các tướng lĩnh cấp cao đến lính nhóc bên dưới, đều có một quy luật bất thành văn đối với trại hoa Đào là “chơi được, phạt được”.

Chẳng qua chuyện đó có bị bắt gặp hay không, có bị phát giác hay không mà thôi! Thậm chí là đội Cung còn nhắm một mắt mở một mắt cho binh sĩ thoải mái chơi đùa một chút.



Trại hoa Đào là địa điểm an chơi giải tỏa phóng túng ngập tràn sắc tình của nam nhân.

Một địa điểm ngoài phạm vi của quân doanh, nhưng lại được ngầm cho là nơi chỉ dành cho quân đội, gọi một cái tên thật “oai”đó là quân kỹ, có một chữ “quân” trong đó khiến nghề đào nữ trở nên sáng sủa hơn nhiều so với mấy nơi lầu xanh gác tía ở Kinh Thành rất nhiều.

Thỉnh thoảng, Võ Đông Nhiên vẫn có nhiệm vụ sang trại hoa Đào chữa mấy bệnh lặt vặt cho mấy cô đào bên đó.

Mỹ nhân vừa thơm vừa tình, miệng lưỡi trơn tru dẻo quẹo, mắt môi đều toát lên vẻ dạn dĩ phong trần, vô cùng mê hoặc.

Lắm lúc Võ Đông Nhiên còn muốn quay lại nhìn mấy cô nương đó cho thỏa thích con mắt tò mò một lần, nhưng lại sợ bị chú ý. Dù sao cô cũng là phận nữ nhi.

Thanh Cao đại nhân nghe Mộc Chân nói, liền thu lại sắc mặt hùng hổ, có vẻ dịu lại mấy phần, ông cũng biết chuyện này ngoài sáng trong tối chỗ nào cũng có chỗ vừa đúng vừa sai.

Trương Duật phạt cũng đúng mà Mộc Chân “linh hoạt” hầu hạ cũng không sai.

Ông lâm vào tình thế khó xử.

Nhưng cũng tặc lưỡi trách mắng hắn vài câu lấy lệ

“ Ta biết ngươi muốn lấy lòng chỉ huy, nhưng sao ngươi lại ngu dốt chọn cái đêm mà phu nhân tướng quân Bà lớn của người ta đến thăm chồng, mà ngươi dẫn đào vào tận lều thế hả. May mà Ngài đuổi đào nữ về trước. Nếu không lần này ngươi đắt tội không chỉ Trương Duật tướng quân mà còn là kinh động đến tận phủ Thượng Thư.”

Mộc Chân toang cãi lại

“ Rõ ràng ngài tức giận không phải vì phu nhân đến. Lúc đó, Tướng quân ăn cháo của của thằng chó chết này nấu xong thì ngài mới bắt đầu nổi giận. Chắc chắn là nó hại con.”

“Ta cũng đã ghé qua lều xem xét thử có vấn đề gì không, nhưng bát cháo đó tướng quân ăn không còn một hạt gạo nào. Cứ như là mỹ vị nhân gian vậy! Ngươi đừng có cãi cố nữa! Nên chấp nhận hình phạt đi, lần sau đừng tự ý hành động, cũng đừng hễ tý là đổ lên đầu Bình Sa. Ngươi xem ngươi đánh nó càng lúc càng bé rồi kìa, có nam nhân nào như nó không?”

Nói đến đây, ông cũng hơi giật mình nhìn lại Bình Sa đang nằm dưới nền.