Tử Thần Dịu Dàng

Chương 132: Bóng lưng quen thuộc



Hôm nay là ngày rằm, lúc nãy mặt trăng còn trốn trong rặng mây, đến đên khuya tĩnh lặng mới một lần nữa ung dung thoát ra ngoài, chơi vơi giữa bầu trời đêm rộng lớn và huyền bí.

Càng về khuya bóng trăng vàng đứng yên giữa bầu trời đen, xung quanh có quầng ngũ sắc nhàn nhạt bao quanh, tỏ ra thứ ánh sáng lành lạnh, trong vắt. Có lẽ ngày mai trời sẽ nắng to.

Cảnh vật hai bên bờ suối hiện rõ, mặt nước phản chiếu ánh trăng óng ánh, hai bên bờ là những bóng đen của cây cối chen chút san sát nhau.

Trương Duật lặng lẽ đứng sau một cái cây ngược sáng, ẩn thân dễ dàng hòa chung với đám cây cỏ bụi rậm bên bờ. Nhờ kỹ năng di chuyển của một người lính, hắn có thể đứng ở vị trí khá gần mà Bình Sa không thể phát hiện.

Ánh mắt lặng lẽ dõi theo, con ngươi không chớp vừa đen như mực lại sâu thẳm thẳm như hố vực, toát lên sự căng thẳng và chờ mong có lẫn một chút sợ hãi.

Bình Sa đó đem theo một thùng gỗ, bốc ra làn khói trắng bay là tà trong không khí, theo làn gió ngược chiều chui vào trong khoang mũi của hắn.

Trương Duật nắm chặt hai bàn tay lại, mũi hắn nhạy cảm khi chạm vào cái hương thơm quen thuộc đó... bỗng chốc thấy hốc mắt cay xè, ẩm ướt, khó chịu vô cùng.

Bình Sa kia dừng lại bên bờ suối, lặng lẽ ngồi xuống rồi từ từ cởi áo ngoài. Chiếc áo kia vừa rơi xuống, bóng lưng trần năm xưa lại một lần nữa hiện về trước mắt hắn.

Là một nữ nhân!

Chính là nàng! Chỉ cần nhìn phía sau thôi hắn cũng đã có thể tự khẳng định chắc chắn... đó là nàng.

Trương Duật nhìn chằm chặp không một thời khắc ngưng nghỉ, hắn từ từ quỵ xuống.

Phía sau gáy của nàng là thương tổn chạy từ chân tóc đến giữa hai xương cánh bướm.

Nhìn kỹ lại đó là một vết bỏng, trong mắt hắn hiện lên ngọn lửa hung tàn thiêu cháy con thuyền sáng rực một quãng sông Kỳ Cùng năm năm trước. Cảm giác nghẹt thở khi xưa lại xuất hiện.



Nàng không mặc áo yếm như nữ nhân bình thường mà quấn ngực bằng băng vải trắng, chèn ép thân thể căng cứng đến mức đáng thương.

Nàng đã trưởng thành, cơ thể xinh đẹp mỹ miều, đường cong từ ngực đến eo rõ nét uyển chuyển trong đêm trăng thanh mát, theo từng lần khẽ nghiêng người tạt nước, bóng dáng bầu ngực đầy đặn của thiếu nữ thoắt ẩn thoắt hiện rơi vào đôi đồng tử đang bất động của hắn.

Làn da trắng noãn nà trong lớp vải kia bị hằn lên vết đỏ vì bị quấn quá chặt, còn có vô số vết bầm tím loang lổ. Toàn thân hắn run lên, đôi môi khẽ mím chặt.

Khi thoát khỏi lớp vải trắng đó, nàng nhẹ nhàng ngửa cổ, thở phào một hơi như thoát khỏi sự xiềng xích cả một ngày. Mão trên đầu rơi xuống, mái tóc đen buông xõa chỉ còn đến nửa lưng.

Trước kia hắn hay thấy nàng chải tóc, chăm sóc tắm gội vô cùng tỉ mỉ mái tóc dài như thác ấy.

Đêm nay, thị lực của hắn trở nên tinh anh gấp bội lần, có lẽ cái hắn nhìn thấy không chỉ được cảm nhận bằng mắt mà còn là trái tim, một trái tim đang đau đớn.

Nàng phải trải qua quãng thời gian ở trong quân đội như thế này hay sao!

Chỉ vì để tồn tại mà nàng đã hủy hoại đi thứ mà nàng trân quý.

Một người con gái làm sao có thể chịu đựng được hoàn cảnh khốc liệt ở quân doanh, tại thời điểm chiến tranh loạn lạc thế này!

Đối với trai tráng cũng là một chuyện rất vất vả và khó khăn, chính bản thân hắn năm xưa cũng đã có một khoảng thời gian không thể chịu đựng được.

Người con gái hắn cưng chiều như bảo bối, yêu thương hơn tính mạng lại phải sống như thế này.

Hắn vô thức bóp nát một nhánh cây bên cạnh, có cảm giác nước chảy ra từ thân cây rơi tí tách xuống mặt đất.



Hắn không dám nhìn nữa!

Thậm chí hắn còn không dám nghĩ thêm bất cứ thứ gì! Tâm như chết lặng!

Có tiếng gió thổi vi vu ở đâu kéo đến làm Trương Duật tỉnh lại, thoát ra khỏi nỗi đau của sự giằn vặt như trâu giày ngựa xéo đang giẫm nát tâm can hắn.

Trương Duật lững thững theo Võ Đông Nhiên quay ngược trở lại con đường lúc nãy nàng đã đi, nhìn nàng chậm chạp bước vào kho thuốc.

Hắn cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mặc kệ sương đêm, mặc kệ vết thương đau đớn, mặc kệ công vụ chiến sự đang chờ.

Hắn chỉ muốn ở gần nàng thêm một chút, không một thời khắc nào bỏ lỡ nàng như năm năm trước.

Bỗng cánh cửa mở ra, nàng lại không ngủ mà lục đục mang theo rất nhiều dược liệu ra bắt đầu làm gì đó.

Nàng là đang nấu thuốc, ngồi vật vờ ôm gối nhắm mắt lại thiếp đi trong ánh lửa vàng vọt và khói bếp mờ mịt.

Hắn lại nhớ đến cái dáng vẻ một nô dịch nhỏ bé quỳ thụp xuống đất không dám ngẩng mặt lên vào buổi chiều hôm đó.

Thì ra nàng đã nhận ra hắn từ rất lâu rồi, mà vẫn không một lần chịu lộ mặt, cố ý lẩn tránh hắn, nhưng lại âm thầm ở sau lưng chữa trị cho hắn.

Nàng vẫn còn hận hắn, căm thù hắn! Hắn giết cả nhà nàng, dồn ép Võ Thừa Khúc người anh trai nàng yêu thương nhất vào con đường chết. Thậm chí, bắn mũi tên chí mạng thiêu chết nàng ở trên thuyền năm đó cũng là hắn.

Nàng đã phải đấu tranh nhiều như thế nào để quyết định đến nơi này, còn cứu rỗi hắn khỏi bệnh tật đau đớn.

Những gì Trương Duật hắn đã gây ra cho Võ Đông Nhiên nàng thật là khốn khiếp, trời không dưng đất không tha, hắn có lỗi với nàng!