Tử Thần Dịu Dàng

Chương 135: Sắc lệnh từ lều chính



Trong quân doanh luôn có những chỉ thị bất ngờ được ban ra, đặc biệt là trong thời chiến thì quân lệnh có thể đột xuất truyền đến thình lình trong cả giấc ngủ, hay đang ăn cơm, từ trên xuống dưới ai ai cũng phải nghiêm mình thực hiện.

Buổi sáng, Võ Đông Nhiên vẫn như thói quen xuống bếp thuốc nấu thuốc, sau đó đi thu gom chất xú ế phế thải của bệnh binh ở trong lều.

Bỗng cô nghe lệnh tập hợp bất ngờ, một vị quản doanh từ quân khu chỉ huy bất ngờ đến Khu quân y ban ra sắc lệnh từ lều Chính.

Võ Đông Nhiên quỳ rạp xuống cùng các nô khác nhận lệnh, từng câu từng chữ của vị quản doanh làm cô ngạc nhiên, cảm thấy có một sự quái lạ chưa từng có từ trước đến nay, ít nhất là từ ba năm nay không có tiền lệ.

“ Toàn quân khu Quân y nghe lệnh....” Giọng của vị quan Quản Quân rền rền, âm lượng rất lớn và uy lực, nghe ra có chút hung dữ của một vị quan quản lý quân doanh.

(* Chức vị này tương tự: Chưởng quầy/ Quản lý trong cửa hàng, quản gia trong gia đình, Quan nội vụ thuộc phủ nội vụ...)

“ Chúng thuộc hạ xin nghe...” Tất cả các thành viên của đội quân y đều đồng loạt lên tiếng.

Sắc lệnh ban xuống thật lạ!

Nhưng khiến cô mơ hồ có cái gì đó không đúng.

Thứ nhất, từ nay quan chỉ huy phân khu, binh sĩ, phụ tá không được ra con suối nhỏ ở sau doanh trại tắm rửa, lấy nước sau giờ Tuất.

Thứ hai, nô dịch được hưởng chế độ ăn như phụ tá các phân khu, không phân biệt cấp đội, cấp khu.



Thứ ba, nghiêm cấm hành hạ ngược đãi nô dịch.

Nếu có hành vị vi phạm ba quân lệnh đề ra, chịu hình phạt bị đánh và bỏ đói từ đội Cung, nếu vi phạm nghiêm trọng thì xử tử.

Dường như sắc lệnh lần này tất cả đều có liên quan đến nô dịch. Cả lều quân y xôn xao, mấy người còn liếc nhìn về phía các nô dịch đang quỳ, trong đó có cô. Ánh mắt dò xét lẫn hiếu kỳ, trong đầu ai cũng có suy nghĩ quân lệnh này thật kỳ lạ.

Dường như là chủ ý của vị Thống Soái vừa mới về doanh, trước nay chỉ huy quân doanh không mấy quan tâm đến chuyện quản lý nội vụ, lần này nô dịch tại sao lại một bước lên hương như vậy, được ưu tiên đãi ngộ thật tốt, trước đây nằm mơ cũng không thể thấy.

Đặc biệt là điều thứ nhất lại càng khiến người khác thấy khó hiểu, nô dịch không có trong danh sách cấm ra suối.

Mồ hôi phía sau lưng của Võ Đông Nhiên túa ra, cô cảm thấy sợ, còn lý do tại sao lại có cảm giác rợn tóc gáy như vậy thì không thể giải thích được.

Cả một buổi sáng, Võ Đông Nhiên quần quật làm luôn tay luôn chân đến khi quay trở về nhà ăn, thì chỉ còn đồ thừa đổ vào trong một cái chậu gỗ, thức ăn còn dư đã bị mấy người ăn trước lựa hết, chỉ còn lại... một mớ lộn xộn.

Cô có chút hụt hẫng!

Sự tình vẫn như cũ, không ai chú ý đến một nô dịch có được ăn chưa như cô cả.

Quân lệnh ban ra nhưng không chắc là sẽ được thực hiện, vì bao nhiêu năm nay chế độ đối đãi với nô đã cắm sâu vào tâm trí của tất cả mọi người ở đây.

Vị tướng quân kia cũng sắp ra trận, quân doanh này cũng chỉ là một trong vô số các trại doanh mà hắn quản lý, rất nhanh cũng sẽ quên đi cái sắc lệnh dành cho bọn nô dịch cỏ rác các cô. Vốn dĩ Cô cũng đã chấp nhận như vậy.

Một nuôi quân nhàn nhạt nhìn cô nói “ Còn không mau ăn, chê sao? Chê thì chịu đói đi!” Nói xong hắn khinh khỉnh rời đi.



“ Ăn xong đem cho đám tù ấy đi!” Lời của một người nô vang lên bên ta, người ấy nhai ngấu nghiến, thức ăn rơi rớt ra ngoài miệng, như thể nếu không ăn nhanh sẽ bị cô giành phần của hắn ta vậy.

Cô do dự thò tay vào bốc một nắm hỗn tạp ấy, định nhắm mắt mà nuốt xuống, nhưng cuối cùng vẫn thả ra.

Võ Đông Nhiên nhìn cái chậu thêm lần nữa, khẽ nuốt nước bọt rồi đặt vào vị trí sạch sẽ, buổi tối cô sẽ đem mấy thứ này đi phân phát.

Cô không nuốt nổi mấy thứ này, cô vẫn không thể quên đi cốt cách, thói quen của một vị tiểu thư nhà quan được .

[ Ăn lấy thơm lấy tho chứ không lấy no lấy béo]

Cô dù có đói, cũng không thể khiến bản thân trở nên hỗn tạp như mớ thức ăn đó, đành ngậm ngùi ngồi xuống, ôm bụng kiềm chế từng cơn đau quặn.

Ngày chỉ ăn hai bữa, nhưng bữa đầu đã không còn nữa rồi.

Cô lẳng lặng đi ra sau núi, đến chỗ mấy bụi cây có thứ quả dại màu vàng. Loại quả mà trước đây Trương Duật hay hái cho cô ăn.

Có một bàn chân âm thầm bước theo, đôi mắt tỉ mỉ quan sát hành động của cô sau đó nhanh chóng chạy về lều chính bẩm báo.

Võ Đông Nhiên hái một túi nhỏ quả dại để ăn dằn bụng, cô không thể đem một cái bụng đói để tiếp tục làm việc cả ngày được.

Tuy cô ăn không nhiều nhưng nhất định phải nạp thức ăn không để bụng đói, đấy chính thực dưỡng bảo vệ thân thể.