Cô bị Mộc Chân lôi kéo đưa đến bàn ăn của các quan chủ quản vẫn hay ngồi.
Võ Đông Nhiên ngồi trên bàn đối diện là một mâm đồ ăn có cơm trắng, có cá, có canh rau, muối vừng... tuy đạm bạc trong quy chuẩn của cô, nhưng 5 năm lưu lạc ở ngoài thì đây quả là bữa ăn hoàn chỉnh thịnh soạn nhất mà cô từng nhìn qua.
Mộc Chân đứng bên cạnh biểu cảm thật khó hiểu, y có phần ôn hòa hơn với cô, nhưng cũng không tránh được sự e dè, y khẽ nạt một tiếng thật tự nhiên:
“ Phạt ngươi ăn hết mâm cơm này!”
Cô tròn mắt thất thần, vành mắt hơi phiếm hồng, bần thần run tay hỏi:
“Ta có tội gì? Tại sao lại ban cơm độc!”
Võ Đông Nhiên chưa từng có được một bữa ăn nào như thế này trong doanh, với lại chỉ có một mình cô đường đường chính chính ngồi vào bàn, lòng tự dưng có cảm giác bất an vì “Không có bữa cơm nào là miễn phí cả” hoặc là bản thân đã phạm trọng tội gì đó.
Cô lại càng không biết “mối họa” trên trời này tại sao rơi trên trúng đầu của mình, nên tuyệt đối không có tâm trạng để cầm đũa.
“ Đây là lệnh. Đã là lệnh là phải tuân, không được phép cãi!”
Võ Đông Nhiên nắm chặt hai mép bàn, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chặp vào mâm cơm trước mặt. Giọng cô hơi run run.
“ Không, ta còn có chuyện phải làm. Ta không muốn chết!”
Mộc Chân mất kiên nhẫn, đành nghiêm giọng giải thích, hắn không dám chậm trễ lệnh của người kia.
“ Thằng nhãi này! Cơm này không có độc. Là phần thưởng của Trương Duật tướng quân!”
Cô buông lỏng tay ra, ánh mắt đề phòng ngước mắt lên nhìn Mộc Chân.
“ Tại sao lại thưởng, có phải đã có chuyện gì xảy ra không?”
Hắn chần chừ sắp xếp lại câu từ trong đầu rồi, điều chỉnh giọng điệu thật bình thản:
“ Tình trạng bệnh của Tướng quân đã tốt hơn, ngài ấy nói nhờ công chăm sóc của đội quân Y. Cả ba người ta, Triều Ca và ngươi đều được thưởng. Ta nói ngươi thích được ăn no nên mới có bữa ăn sáng nay.”
Nói xong mấy lời này, Mộc Chân quay mặt đi chỗ khác nhìn cảnh vật mông lung, để trốn tránh cái nhìn dò xét của cô.
Nhưng vô tình lại thấy Trương Duật đang đứng ở một vị trí xa xa nhìn vào chỗ này, ánh mắt của hắn lành lạnh lại bén nhọn như dao, tàn phát ra một khí tức hung ác dọa người.
Mộc Chân nhác thấy khung chân mày hắn khẽ nhướn lên, hất hàm một cái, nhìn ra là tín hiệu bảo y cút ra xa Bình Sa.
Y bất giác lạnh run người, không kịp chớp mắt đã tự giác nhích sang một bên.
Đêm qua đang ngủ hắn bị Trương Duật triệu vào lều Chính, đã làm hắn một phen kinh hãi.
Không ngờ, bí mật đổi thuốc của y đã bị Trương Duật tướng quân phát hiện từ sớm. Nói vòng vo một hồi, bị tướng quân bóc trần bằng hết.
Y quỳ xuống, máu huyết toàn thân như đông lại, miệng lắp bắp cầu xin
“ Ta sai rồi! Xin tướng quân tha cho ta một mạng! Cái này là Bình Sa sai khiến ta, ta không biết cái gì hết. Là thằng nhãi đó uy hiếp ta...”
Trương Duật nhích lại gần y hơn, dường như nghe được chuyện thú vị, hắn nhướn mày thật cao, ý cười khinh miệt
“ Uy hiếp sao? Hắn có cái gì để uy hiếp ngươi?”
Mộc Chân hoảng loạn đập đầu thêm mấy cái, hắn không thể nói dối thêm được nữa, nếu đã đi đến nước này thì Trương Duật hoàn toàn có thể đã điều tra xong cả rồi.
“ Không... không là ta nói nhầm... chúng ta là trao đổi.”
Thế là bao thỏa thuận bí mật mấy hôm nay giữa y và Bình Sa, y kể vanh vách không sót một chi tiết. Chỉ mong muốn lấy công chuộc tội, y còn chưa muốn chết đâu.
Y vì muốn lập công, còn Bình Sa chỉ muốn có bữa ăn no, cả hai lại dốc sức phối hợp chữa trị cho tướng quân như vậy, kết cục tướng quân cũng đã tốt hơn một chút, nên y vọng bản thân có thể giữ lại được cái mạng.
Không ngờ, vị tướng quân ấy lại dễ dàng bỏ qua cho hắn. Sau đó lại kỳ lạ hơn, sai bảo hắn làm cái chuyện sáng hôm nay, còn phải quay ngược lại nói dối Bình Sa.
Hắn bước ra khỏi lều chính với cái đầu quay cuồng hoảng loạn.
Với tính cách hành sự của Trương Duật đồn đại trong doanh bao năm nay, vẫn không ngờ bản thân lại sống sót một cách thần kỳ như vậy.
Nghe lời giải thích khá hợp lý của Mộc Chân, sợi dây đàn trong đầu của Võ Đông Nhiên cũng được giãn một ít, cô thở phào ra yên tâm ngồi ăn.
Mấy món này rất hợp khẩu vị của cô, có chút hương vị của gia đình. Cô lại nhớ đến Trương Duật, mấy món ăn này... thực sự ... có gì đó khiến cô cảm thấy bồi hồi nhớ nhung.
Cô thở dài [Tự dưng muốn rơi nước mắt thế này!]
Cổ họng nghèn nghẹn không nuốt nổi miếng cơm vừa đưa vào miệng, cô vội uống một chút canh, nhưng lại bị ho sặc sụa.
Trương Duật đứng nhìn từ xa chăm chú, đau lòng muốn bước đến bên cô, nhưng thời khắc cô vừa ngẩng đầu lên, hắn đã quay người lại... ba bước bằng một đi thẳng một mạch không quay đầu lại.
Võ Đông Nhiên nhát thấy bóng dáng quen thuộc, cô khẽ nắm chặt tay, tự hỏi không biết vừa rồi có phải là hắn hay không? Nếu đúng vậy thì hắn có thấy cô không? Có nhận ra cô không?
Hy vọng là không! Hy vọng là không! Cô khẽ cắn môi thầm tự trấn an bản thân.
Lúc nãy cô tháo khăn che mặt để ăn cơm.
Võ Đông Nhiên giật mình vội sờ vào đôi mắt của mình, cô quên mất hình như đã lâu rồi chưa cắt tóc, chưa cắt lông mi, cạo mày.
Mấy tháng nay, từ lúc chiến loạn nổ ra, cô bận rộn luôn chân luôn tay, một ngày ngủ không tới ba canh. Nên nhất thời không chú ý đến diện mạo của bản thân.
Cha mẹ đã ban cho cô hai viên ngọc quý giá trên thân thể, nên cô vô cùng tự hào và biết ơn vì điều ấy.
Từ nhỏ cô đã tự biết đôi mắt của cô... rất đẹp! Mi cong đen dài và hàng mày liễu thanh lệ, tô điểm cho đôi mắt hạnh màu hổ phách càng thêm nổi bật, khiến khuôn mặt cô trở nên dịu dàng, trong sáng và thoát tục hơn nhiều thiếu nữ đồng trang lứa. Tất nhiên, càng khác xa ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ của đàn ông.
Nếu chỉ dùng khăn che mặt của đội quân y thì chỉ giấu được khuôn mặt, không thể che đi được đôi mắt nữ tính này.
Cô tự nhủ lúc nào rảnh rỗi sẽ xử lý chuyện này, vừa rồi thật nguy hiểm!