Tử Thần Dịu Dàng

Chương 144: Lý Bích cứu mạng.



Khói đen từ miệng súng thần công ở thuyền địch bốc lên, tỏa ra thứ mùi khét lẹt hăng hắc của diêm huỳnh khiến Võ Đông Nhiên chú ý.

Nhiều năm trước, cô theo cha ra cửa biển Diễn Châu giao tế với thương nhân thuyền buôn các nước, biết được đại quân Mông Cổ có được thành tựu ngày hôm nay, nhờ rất lớn vào khí tài quân lực “bị”chuyển giao của các nước chư hầu, hay những vùng lãnh thổ bị sát nhập.

Đại Lý, Đại Tống, Kim, Ba Tư, Rus (Nga), Ả Rập, Iraq... đều có những thành tựu phát mình kỹ thuật rất nổi bật và có tầm ảnh hưởng lớn đến sự phát triển kinh ban tế thế.

Súng Thần Công dùng đạn pháo, hay súng bắn đá, trường cung tự động của Đại Nguyên... tất cả đều có tốc độ bắn rất nhanh và lực sát thương mạnh.

Tiêu biểu như súng bắn đá của Đại Nguyên, được một kỹ sư người Hồi Giáo nước Iraq cải tiến bắn tầm xa lên đến một nghìn thước, trong khi súng của Đại Việt là cỗ máy cũ tầm bắn chỉ năm trăm thước, vừa chậm vừa yếu.

Đồng thời, mỗi xạ thủ của Đại Việt chỉ có một trường cung để phát huy, lực bắn yếu và tốc độ rời rạc, chậm hơn rất nhiều so với giá bắn tên của địch.

Một giá cung tự động có thể bắn ra hàng trăm mũi tên, hàng trăm mũi giá cung có thể tạo nên một thế trận với hàng vạn mũi nhọn sắt bén lao trên bầu trời cùng một lúc sau đó đổ xuống rào rào như mưa.

Sức tàn phá giết chóc mạnh mẽ kinh hồn như một cơn đại hồng thủy tấn công, Binh sĩ Đại Việt không chắn khiên, thì nắm chắc cái chết trở thành một con nhím đúng nghĩa bị “Vạn tiễn xuyên tâm”.

Võ Đông Nhiên trừng mắt nhìn về phía lòng sông, nơi có những con thuyền chiến rất lớn xung quanh xếp đầy các cỗ máy ưu việt đang chĩa vào phía này. Theo bản năng cô lại đảo mắt tìm Trương Duật.

Khí tài của quân Đại Việt có phần thua thiệt hơn rồi, cô thầm nghĩ không biết hắn có nhận thấy sự thật này không, nếu không mau chóng kết thúc trận này, sẽ khiến cho quân mình tổn thất nặng nề.

Cô quan sát một lượt thế trận, lúc này tình thế hỗn loạn địch ta xen lẫn vào nhau giáp lá cà, mùi máu cùng mùi mồ hôi càng lúc càng nồng bốc nồng nặc, trong cái nắng gay gắt của đầu mùa hè.

Có khi đạn đá trực tiếp va chạm, tạo ra một vụ nổ bắn ra vô số những vụn đá nhỏ văng tung tóe không có chủ đích, khiến địch ta lẫn lộn trúng thương nằm la liệt.

Một loạt tên bắn từ phía trước bay về phía cô, vun vút đen đặc như những cánh chuồn chuồn ngày nắng to, trên đầu trời trong xanh là vô số chấm đen đổ xuống.

Võ Đông Nhiên nhớ Trương Duật dặn, cô nhanh nhẹn lấy kiêng ra đỡ, dùng tư thế mà hắn vừa dạy cô để thoát khỏi hiểm nguy, cánh tay cô bị dập liên tục vì lực tác động quá nhiều, một tay cô kéo một người lính Đông A bị mảnh vỡ của đá tảng rơi trúng đầu, một tay chắn đỡ cho hai người.



Một quãng đường bê bết toàn máu tươi, cô giẫm qua rất nhiều xác chết và thương binh bất tỉnh.

Nếu không có hắn nhắc nhở kỹ xảo này, ắt hẳn ngay từ loạt mưa tên đầu tiên cô đã không chống đỡ được rồi.

Cô kéo hết người này đến người khác vào vị trí an toàn, sau đó lại tiếp tục lao ra trận địa mưa tên, toàn bộ cánh tay cô mỏi nhừ, gần như tê liệt nhưng cô không thể trơ mắt nhìn quân sĩ bị thương thoi thóp chờ chết được.

Lúc cô đang kéo một người thì phát hiện có một kỵ binh Mông Cổ đang lao về phía mình, cô kinh hoàng ngã nhào ra đất.

Cứ nghĩ sẽ bị ngựa giẫm lòi ruột, không ngờ kẻ đó chưa kịp lao đến đã bị ngựa của một tướng chỉ huy tạt ngang, va chạm cực mạnh khiến cả tên Mông Cổ kia ngã sang một bên, lúc hắn vừa an vị trên lưng ngựa thì bị một đao chém bay ra khỏi ngựa, chết ngay trước mặt cô.

Máu văng lấm tấm toàn thân cô, mùi tử vong nồng đậm ám khắp khoang mũi và da thịt. Võ Đông Nhiên trong thoáng chốc kinh hoàng sợ hãi làm rơi khiên chắn.

Người này là ... là vị tướng lúc trước cô đã gặp ở chân núi Cư Phong, người đã kề dao vào cổ của cô.

Hắn là... Lão Nhị - cái tên mà cô nghe hai người kia gọi hắn. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, dù đã trải qua thời gian khá lâu.

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt vừa nghiêm nghị lại có một chút dịu dàng, cả khuôn mặt anh tuấn phi phàm trong thanh đao dài đẫm máu lại trở nên ma mị, hung tàn.

“Nhặt lá chắn lên! Chú ý phía trước!” Hắn nói rất nhanh, có vẻ như là ra lệnh, gần như là gầm lên, nhưng nghe ra không có chút nào khó chịu, chỉ có cảm giác hắn đang lo lắng thì phải.

Ngay khi đó, cô nhận ra một cơ hội để nói ra tình thế của trận này cho người cần được nghe. Vị tướng này luôn sát cánh với Trương Duật trong chiến tuyến đầu hàng, chắc chắn y có thực quyền có thể thay đổi cục diện.

Cô vội vàng thản thốt la lên:

“Khí tài của địch mạnh hơn ra rất nhiều lần, xin tướng quân cho phá hủy thuyền chở súng thần công, súng bắn đá và tấn công giá đỡ trường cung trước tiên.”