Tử Thần Dịu Dàng

Chương 149: Không kìm chế nữa



Sau khi ép Toa Đô ngã ngựa,

Trước khi Trương Duật lao đi, để lại một quân lệnh trong vội vàng.

Tướng quân Nguyễn Khoái xông đến trực tiếp kề dao vào cổ của Toa Đô, thay Trương Duật tiếp nhận nhiệm vụ.

“Toa Đô! Ngươi xong rồi!” Nguyễn Khoái hưng phấn la lên.

Quân kỳ đỏ của Đại Nguyên cắm trên các chiến thuyền đã bị hạ, thay vào đó là quân kỳ màu vàng của Đại Việt được dựng lên, tất cả đều tung bay trên chiến thuyền và nóc doanh trại vừa mới dựng của quân Nguyên.

Cuối cùng, Toa Đô bị bắt sống tại Tây Kết. Sau đó, chính thức bị chém đầu tại bờ bắc sông Thiên Mạc, Trương Duật cho trình thủ cấp về Vua Trần Nhân Tông nghiệm chứng.

Toàn quân Nguyên rơi vào thế rắn mất đầu, tự giác buông đao đầu hàng. Lần thất bại này, đã diệt hoàn toàn ý tưởng hội quân của Toa Đô với quân chủ lực.

Đội quân Trương Duật thu về trong tay chiến lợi phẩm là hai trăm thuyền chiến và bắt tù binh hơn ba vạn quân địch.

Thu về rất nhiều vũ khí, khí tài chất thành một núi to, rất rất nhiều xác súng thần công được cải tiến vượt trội hơn cả súng của Đại Việt, nhưng đã bị địch nhanh chóng phá hủy trước khi chính thức đầu hàng.

Điều này làm cho Võ Đông Nhiên có phần tiếc rẻ, giá như có thể có được bản mẫu để cải tiến theo, thì sau này Đại Việt không sợ lâm vào viễn cảnh bị chèn ép quân lực nữa rồi.

....

Khí thế chiến thắng ngút ngàn làm cho toàn quân Đại Việt phấn chấn lên hẳn, ai nấy cũng đều nhanh chóng muốn kết thúc chiến tranh.



Trương Duật lại phải ra trận, lệnh trên đã ban ra, toàn lực đánh đuổi quân Nguyên ra khỏi bờ cõi nước nhà.

Lần này, cuộc chiến sẽ vô cùng khốc liệt, tập hợp rất nhiều chiến tướng mạnh của hai bên, chính thức một lần tuyên chiến với Vương tử Thoát Hoan.

Khi đoàn người ngựa sắp băng ra khỏi cổng doanh ở Tây Kết, mang theo ba mươi vạn quân cùng nhiều nô dịch, y sư, y phu. Lần này, Võ Đông Nhiên bắt buộc ở lại quân doanh vì lý do vết thương trong trận đánh trước vẫn chưa lành.

Nguyễn Khoái cưỡi ngựa bên cạnh nhìn Trương Duật, nói lời quan tâm.

“ Tướng quân, ngài cho ngựa đi chậm lại! Có cần quay về lều quân y một chút không?”

Trương Duật nghiêm mặt nhìn hắn, với một đôi mắt tuy có vẻ hờ hững nhưng lại mang ý tứ thâm sâu.

Nguyễn Khoái “Ngài nhìn về phía lều quân y mấy lần rồi, vết thương trở nặng sao?”

Lúc này Trịnh Chiêu mới tát nước theo mưa vội hỏi thăm

“Chủ tướng, ngài có cần gọi y sư không?”

Trương Duật ho khan mấy tiếng, nét mặt dần giãn ra, hắn mang mặt nạ nên chỉ có thể nghe ra trong giọng nói dịu đi mấy phần, không lạnh lẽo như bình thường.

“Không cần.. nhưng có chút không được lắm! Ta quay lại lều kiểm tra, các ngươi cho quân ra cổng trước, ta đuổi theo ngay.”

Lúc này, Lý Bích mới thở dài nhìn Trương Duật, ghé sát ngựa vào thấp giọng nói bên tai hắn.

“Kiểm tra cái rắm! Nhà ngươi qua mặt được bọn họ, chứ ta thì miễn...!” Thực sự lúc này y biết Trương Duật đang có ý nghĩ gì trong đầu, hoàn toàn không phải chuyện công vụ nên mới thoải mái trò chuyện như vậy.



Trương Duật trừng mắt nhìn y, một tia hung quang có ý cảnh cáo.

“Bớt nhiều chuyện!”

Lý Bích phất tay một cái, ánh mắt thông cảm hướng đến hắn nói.

“Đi nhanh lên! Thánh thượng đang đợi!”

Nguyễn Khoái nói với theo “Vậy Ngài đi nhanh về nhanh!”

Ngựa Trương Duật đã chạy một quãng, chỉ để lại một câu nói “Được, mõ hiệu ba tiếng vang lên ta sẽ quay về!”

Trịnh Chiêu muốn theo hầu chủ tướng, nhưng vừa định quay ngựa lại đã bị Lý Bích ngăn cản. Y lạnh nhạt bảo “Chúng ta cứ thong thả mà đi, ngài ấy sẽ quay về khi mõ báo. Đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tướng quân như vậy!”

Lúc sắp đến lều quân y, ánh đuốc từ hai bãi đất vắng lập lòe chiếu rọi khắp nơi, lòng Trương Duật bỗng có chút khẩn trương lẫn hồi hộp.

Hắn biết rõ bản thân phải làm gì, việc quân gấp rút toàn quân phải di chuyển ngay trong đêm để hội quân với vua Trần ở Thăng Long. Một khắc cũng không được chậm trễ, nhưng hắn lại không thể chống lại lòng mình, chỉ muốn thêm một lần nữa làm trái quân lệnh.

Hắn hiểu, Lý Bích cũng hiểu. Chính xác là Lý Bích hiểu lòng hắn.

Hắn đã lần thứ hai rời bỏ hàng ngũ, phân tâm lơ là việc quân vì chuyện riêng, tuy sau này hắn sẽ bị phạt cụ hình của Viện Hình Luật (*), nhưng nếu lần này hắn chết trận mà chưa gặp cô thì một Viện Hình Luật hay mười Viện Hình Luật cũng không khiến hắn để tâm.

(*) Có chức năng giống như tòa án quân sự ngày nay, xử tội quan chức cấp cao trong quân đội.