Nhưng đó là với người khác thôi, còn với hắn thì ngoại lệ. Cô vẫn như vậy, khi ở trước hắn da mặt vẫn đỏ, ánh mắt vẫn lúng túng ngại ngùng như xưa, cô làm cái gì hắn cũng thấy đáng yêu, ngay cả nói dối hắn cũng dễ dàng nhận ra.
“ Đông Đông! Ai lo lắng cho ta, ta không để tâm, ta chỉ cần nàng thôi. Nếu nàng nói, ta chết nàng không sẽ quan tâm vậy thì đừng quan tâm nữa. Nếu có một ngày nào đó, ta tử trận sa trường, thì nàng cứ vui vẻ mà sống tiếp. Người chết thì cũng chết rồi, nhưng người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, nàng đừng có làm cái chuyện như tối nay... Nhớ chưa?”
Võ Đông Nhiên ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt hiện lên một nỗi sợ như trầm luân trong đêm tối giữa rừng sâu. Tại sao hắn có thể thốt ra những lời như vậy, hắn không hiểu lòng của cô. Đúng! Hắn không hề biết, cuộc đời của cô sợ nhất là cái gì!
Cô bỗng thấy giận dữ vô cùng, gạt phắt tay hắn ra. Đứng dậy bước đi lướt qua hắn như chưa từng nghe những lời vừa rồi.
Hắn vội vã chạy theo cô, vươn tay kéo tay cô lại.
Đến khi cảm nhận thứ nhỏ nhắn mềm mại nằm trong bàn tay mình, hắn cẩn thận nắm chặt lấy, lần đầu tiên hắn lo lắng thứ mình cầm không chắc sẽ tuột khỏi như vậy.
Cô muốn giật ra, nhưng cố đến mấy hắn vẫn không chịu buông, năm ngón tay vừa to vừa thô đeo bám kiềm kẹp, không cho cô một kẽ hở thoát ra.
Cô thở dốc, khó nhọc nói:
“ Ừ! Vậy ngài đi chết đi! Dù có thấy thi thể trước mặt, chắc chắn ta sẽ không ngu ngốc như đêm nay, một giọt nước mắt ta cũng sẽ không bố thí cho cái người vô tâm như ngài.”
“Ừ, như vậy mới tốt. Người chết thì cứ mặc kệ đi, ta không thích nước mắt của nàng. Nhưng nàng có thể bố thí cho người còn sống trước mặt một chút quan tâm được không? Nàng xem ta đi đường xa mệt mỏi, vết thương còn chưa thay băng. Giúp ta một chút!”
Nói rồi hắn chỉ lung tung khắp thân thể, hầu như chỗ nào cũng bị thương. Cô nghi hoặc nhìn vẻ mặt thành thật không chút giả dối cho chút hơi liêu xiêu, đau lòng.
“Sao gọi không y sư, ta chỉ là một nô dịch. Không dám làm chuyện vượt cấp.”
Hắn lấy ngón cái xoa xoa lên bàn tay bị nắm chặt của cô, lời nói chân thành.
“Ta không muốn làm phiền họ, bây giờ đã là canh ba. Họ cũng vất vả nhiều. Ta cho họ đi nghỉ ngơi cả rồi. Nếu nàng thấy phiền thì đành vậy, ta đợi sáng mai cũng được.”
Phụt!
Từ một góc tối, Trịnh Chiêu chỉ suýt một chút nữa là bị lộ diện, y vội bụm miệng thật chặt. Sau đó, vội lén lút chạy thật nhanh về lều chỉ huy, y phải tống hết mấy y sư đứng chờ từ lúc đoàn người ngựa của Trương Duật tướng quân vào quân doanh đến giờ đi thật nhanh. Họ vẫn kiên trì cung kính đợi ở trước cửa lều để chuẩn bệnh cho tướng quân, ai ai cũng nhũn cả chân ra rồi.
Vừa chạy vừa mắng chửi trong lòng “Tướng quân, ngài bớt tâm cơ lại một chút, ta và mấy y sư kia sẽ đội ơn ngài nhiều lắm!”
“Chết tiệt! Có kịp không đây!” Càng nghĩ bước chân của y chạy càng nhanh, mồ hôi vì căng thẳng bỗng chốc túa ra đầy lưng.
Y cũng khổ quá đi!
Trịnh Chiêu gấp rút chạy về lều chỉ huy, miệng tiễn tay đẩy nhóm y sư trong nơm nớp, hắn nhìn về phía xa thì thấy hai bóng đen đang di chuyển về phía này. Cũng thật may mắn, nhóm y sư đã nhanh chóng rời đi, để lại ánh mắt hồ nghi khó hiểu, thật phí công họ chờ đợi cả buổi khuya.
...
Bước trong gió đêm, băng qua một một bãi đất trống tối đen sau quân doanh, hắn dẫn cô đi về hướng trại của tướng chỉ huy. Nhìn phía trước yên ắng không một bóng người, hắn tán thưởng Trịnh Chiêu trong lòng, thằng nhóc này tuổi trẻ “tài lanh”, cũng khá được việc.
Hắn khẽ cười, lòng bỗng rộn ràng khác lạ.
Mãi đến khi mắt Võ Đông Nhiên nhìn được ánh sáng của đèn dầu hắt vào mắt, mới chợt bừng tỉnh trở lại. Mọi thứ đến quá nhanh, hư hư thật thật làm cô không có cách nào tiếp nhận nổi.
Cô ngẩng lên, nhìn lại hắn một lần nữa, bóng lưng to rộng vững chãi phía trước. Sau đó nhìn trong trại đã chuẩn bị mọi tất cả mọi thứ để sẵn sàng cho việc thay băng.
Võ Đông Nhiên đứng giữa lều cảm thấy mất tự nhiên, cô lạnh nhạt nói:
“Thay băng chỗ nào? Ngài nhanh lên, ta còn phải về!”
Lời vừa nói ra, cô cũng thấy mình cũng thật không biết tốt xấu, chả có nô dịch nào dám nói chuyện với vị tổng chỉ huy quân đội như cô cả. Nhưng sâu xa trong lòng, cô vẫn có một chút sự ỷ lại, cô biết hắn đối với xử mình có phần khác biệt với mọi người ở đây, nên mới cả gan dùng thái độ như vậy.
Trương Duật ngồi xuống giường gỗ, dáng vẻ thoải mái phóng khoáng không có một chút gì là khó chịu cả. Hắn hai chân hắn duỗi thẳng, hai tay chống ra sau, nở nụ cười dịu dàng.
“Chỗ này!” Hắn chỉ chỉ xuống giường.
Cô từ từ tiến lại giúp hắn cởi chiến giáp, tiếp đến là áo ngoài, đến trung y bên trong. Mùi mồ hôi xộc vào mũi cô, cả mùi bụi đất đường xa khét nắng. Hắn đen hơn nhiều rồi, làn da như được phủ một lớp mật ong già ngày nhìn rất phong trần dạn dĩ.