Tử Thần Dịu Dàng

Chương 176: Ta tạ lỗi với nàng



Khi hắn quay trở lại, trên tay là một chậu nước ấm và một cái khăn, ngoài cửa lều Trịnh Chiêu cũng khệnh khạng bê thêm một thùng nước nữa để bên ngoài.

Hắn nhẹ giọng nói “Đi ngủ đi!”

Trịnh Chiêu nuốt nước bọt, dụi dụi mắt nhìn hắn, sau đó thi hành quân lễ rồi chuồn thẳng.

Trương Duật hơi nhếch môi, nhìn bóng dáng Trịnh Chiêu đi xa dần, ánh mắt có mấy phần ôn hòa cảm kích.

Ánh sáng vàng vọt nhảy nhót đung đưa khắp căn lều, tuy rằng mọi thứ đều mờ mịt ảo diệu, nhưng trên giường kia có thứ vẫn đang phát sáng trong mắt hắn. Là vàng ngọc của hắn.

Trương Duật nhìn khuôn mặt thanh tú đang ngủ say của cô, hắn khẽ vuốt một cái nơi khóe mắt, sờ sờ vào vết sẹo hồng hồng trên trán của cô, dường như đó là một thói quen của hắn.

Hai nơi này là hắn đã từng làm tổn thương cô. Sẹo là do hắn ném đá nhọn làm bị thương. Còn đôi mắt thì đã không biết bao lần vì hắn mà rơi lệ.

Hắn nhẹ nhàng giở chăn, lau chùi sạch sẽ dịch thể trên cơ thể cô, từ đùi lên đến nơi riêng tư của thiếu nữ, nơi ấy sưng đỏ khi vừa chạm vào cô khẽ rên lên một tiếng nhè nhẹ, hắn thính tai có thể nghe ra âm thanh của sự đau đớn. Hắn nín thở, tay khẽ dùng lực thật hết sức nhẹ, chỉ dám lướt lướt sơ qua.

Chưa bao giờ hắn làm việc gì mà tỉ mỉ thận trọng như vậy, cứ như sợ đôi tay thô kệch của mình sẽ làm tổn thương một viên ngọc quý, chỉ cần một vết sước cũng khiến hắn đau lòng.

Đã là canh tư, tiếng mõ báo canh lại vang lên, gà trong doanh trại lại bắt đầu gáy vang vọng trong không gian còn lạnh lẽo hơi sương, không gian bốn phía tĩnh lặng như tờ.

“Ò Ó Ooooo!”

Âm thanh quen thuộc hàng ngày tại sao hôm nay lại đáng ghét như vậy!

Hắn muốn cô được yên tĩnh, cả một đêm bị hành hạ mặt cô đã không còn chút huyết sắc nào.



Trương Duật hoàn toàn được thỏa mãn dục vọng thân thể, cả thần và trí vì thế mà lại vô cùng sảng khoái. Vết thương trên người đến giờ hắn mới có cảm giác, thật sự đã hắn “điên” đến mức nào mà quên đi cả sự đau đớn trong người.

Hơi men biến mất, dược tính của chén thuốc kia cũng không còn. Hắn quay lại với bản tính trầm lặng ổn định vốn có. Chợt nhớ ra điều gì đó, hắn lại giở chăn lên một lần nữa cẩn thận xem xét thân thể cô.

Hắn ngửa cổ vỗ trán, bỗng cảm thấy chán ghét mình vô cùng. Hắn nâng niu trân trọng cô như vậy, nhưng trong đêm tối lại gây ra cho cô vô số dấu vết trên thân thể. Bả vai, xương quai xanh, eo, đùi, bắp chân... đều có dấu đỏ lựng nổi bật trên làn da trắng sứ, lúc nãy còn chưa hiện rõ, bây giờ càng lúc càng nổi bật hơn rồi.

Đôi môi sưng đỏ kia mới thật sự tội nghiệp! Hắn lại không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không lại có cái gì đó rục rịch nổi dậy.

Nhưng hắn lại không dám ngủ.

Cổ nhân có câu “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.” Năm xưa, sau lần hoan ái đầu tiên của hai người, cô đã bỏ đi, đi tận năm năm.

Hắn sẽ không bao giờ để quá khứ lặp lại, hắn chỉ sợ nếu mở mắt ra mà người không còn, thì không biết hắn sẽ làm ra nhưng việc điên rồ gì.

Trương Duật cứ thế chong đèn ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ suốt một đêm.

Khi Võ Đông Nhiên tỉnh dậy thì đã quá giờ thìn.

Cô bàng hoàng nhìn quần áo của mình bị rách tươm đặt kế bên cạnh giường, trời đã sáng rõ rồi, nếu bước ra khỏi lều chủ tướng trong dáng vẻ này thì cô biết phải trình bày thế nào với người ta.

Túi cá nhân cũng không mang theo, cô còn chưa thoa bột Cửu Tang, cũng chưa quấn ngực, chưa búi tóc, quần áo bị xé rách... Cô hoàn toàn bị rơi vào thế bị động.

Ngày thường lều chủ tướng đều rộn ràng người đến người đi, họp bàn công vụ rất tấp nập. Không hiểu sao lại giờ này lại vắng lặng đến mức dọa người.

Nếu giờ này có ai đó bước vào, xem như tai họa của cô chính thức ập đến.

“Tên khốn nạn!” Cô nhắm mắt lại lẩm bẩm chửi rủa.



Tấm da thú mở ra, kéo theo một khe ánh sáng chói chang của mặt trời luồn vào bên trong, sau đó rất nhanh đã bị che mất. Màn cửa được kéo lại.

Cô đang trùm chăn kín người, là tấm chăn của hắn, có mùi vị nam tử của hắn. Cô vô thức muốn hít vào mấy lượt, nhưng cũng không dám làm mạnh, sợ ai đó sẽ nghe thấy.

Chăn mỏng bỗng được kéo lên, cô cố sống cố chết giằng lấy, nhất quyết không lộ mặt.

“Là ta!”

Võ Đông Nhiên hoàn hồn như vớt được khúc cây cứu mạng giữa dòng nước. Cô chỉ để lộ ra hai con mắt long lanh nhìn hắn.

Hắn cười dịu dàng, xoa đầu cô nói:

“ Hôm nay ở lại đây, đừng đi đâu cả.”

Cô vội lắc đầu ngầy nguậy, ấp úng nói

“Ta phải về, công việc còn rất nhiều. Không về, buổi chiều không có cơm ăn!”

Hắn chua xót nhìn cô, giọng hiền hòa hơn bao giờ hết.

“Ngốc! Nàng ở với ta còn sợ bị đói sao?”

“Nhưng ta không thể đây, nhỡ có ai thấy thì sao. Chuyện tối qua là bất đắc dĩ, ta cũng không muốn như vậy...”

“Đúng. Là do ta, là ta cưỡng đoạt nàng!” Hắn sợ cô lo nghĩ lung tung nên vội vàng nhận lấy trách nhiệm về mình. “Trương Duật ta tạ lỗi với nàng!”