Tử Thần Dịu Dàng

Chương 179: Người chống lưng cho nàng.



Nhìn quần áo của cô không còn nguyên vẹn, trên chiếc cổ trắng ngần còn lộ ra mấy dấu vết đỏ bầm.

Hắn không nói thêm lời nào, quay người bước ra ngoài, vẫn một phong thái trầm mặc lẳng lặng. Có lẽ lại suy nghĩ gì đó nữa rồi! Cô thầm nghĩ.

Một lúc sau hắn đi vào trên tay là một túi cá nhân nhỏ của cô, cùng bộ y phục nô dịch sạch sẽ, mới tinh, chất vải cũng mềm mại hơn hoàn toàn khác với bộ cũ của cô.

“Nàng thay đồ lại đi.”

Cô nhận lấy đồ, có chút hơi miễn cưỡng, bàn tay chạm khẽ lên bề mặt vải.

“Cái này không phải của ta, ta không thể nhận. Nó mới quá!”

Hắn lạnh mặt, tâm trạng buồn bực vô cùng, không phải vì hắn giận cô mà là đang căm ghét chính mình không thể bảo vệ được cô, căm ghét thân phận nô dịch bào mòn sự kiêu ngạo của cô, căm ghét thực tại tàn nhẫn vùi dập người hắn yêu trở thành bộ dạng như thế này.

“Nàng cứ yên tâm mặc đi, kẻ nào dám nói nửa lời ta xử lý bọn chúng.”

“Từ nay, gia quyến mấy nhà kia có đánh nàng, nàng đánh lại cho ta, đánh không lại gọi Trịnh Chiêu đến trợ giúp. Đã có ta sau lưng chống đỡ cho nàng, không phải sợ cái gì cả. Miễn thân phận không bị lộ là được.”

Rồi hắn chợt nghĩ cái hôm nàng bị đánh ở cổng sau, vội lên tiếng nhắc nhở, ngữ khí ân cần thêm chút dịu dàng.

“Nhưng đừng gây với mấy tên lính nghe chưa? Sức nàng không địch lại bọn chúng, nếu không có ta ở đó nàng sẽ bị thiệt. Lúc ta đi vắng, có ấm ức gì đến gặp đội Cương, hắn sẽ thay ta làm chủ cho nàng.”



Cô nghẹn ngào trong cổ họng, mắt bỗng đỏ lên nhưng vẫn cố rặn một nụ cười.

“Ta biết rồi, ta sống trong doanh hơn ba năm sáu tháng, chẳng phải đến bây giờ vẫn còn tốt hay sao? Lúc đó cũng không có ai chống lưng cho ta.”

“Từ nay, tuyệt đối không được để thân thể có vết bầm tím nào nữa.” Hắn sâu xa nhớ về đêm hắn nhận ra nàng ở doanh trại Kỳ Cấp, dưới ánh trăng sáng thân thể nàng trắng trong mềm mại, bên eo thon hiện rõ dấu vết bị bạo hành.

“Không đâu, mấy tháng nay trong doanh không còn chuyện nô dịch bị đánh nữa. Ta sống thoải mái hơn trước kia, chàng không nên bận tâm.”

Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn áp lên má cô khẽ vuốt, ánh mắt ngập tràn muôn vàn tia nắng ấm áp.

“Nhưng nàng gầy quá! Đêm qua, bị ta hành hạ đau lắm phải không?”

“Đau. Đau hơn cả lần đầu kia!” Cô cúi đầu, thành thật thừa nhận.

Hắn có chút xấu hổ vì chuyện xấu mình gây, ra nên ậm ừ lảng tránh “Ừ, sức nàng sao bằng sức ta được.”

“Xin lỗi nàng. Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Mặt cô đỏ lên, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái bình tĩnh liếc xéo hắn một cái.

“Còn có lần sau sao?”

Sau đó, chợt nhớ ra chuyện cái tát đêm qua, cô ấp úng nói “Ta đánh chàng có đau không?”



Hắn cười cười “Ta còn không nhớ là nàng đã đánh!”

Cô bĩu môi trêu chọc hắn: “Tính cách vô sỉ, sẽ tạo nên da mặt dày!”

Nhưng khoảnh khắc nhẹ nhõm chưa kịp qua đi thì cảm giác nặng nề kia lại ập đến, buộc cô phải đối diện sự thật đang rành rành trước mắt.

Cô thở dài, lấy tay hắn rời khỏi má mình.

“Chàng còn có vợ, chặng đường sau này của chàng phải đồng hành cùng người ấy. Ta chỉ là cục đá ven đường làm cản bước chân của chàng mà thôi. Từ nay tốt nhất, chúng ta không nên gặp nhau đến khi ta ra khỏi quân đội. Ta thấy thanh mai trúc mã của chàng rồi, chị ấy rất xinh đẹp và cao quý! Lại yêu thương chàng, chàng thờ ơ với người ta như vậy sẽ rất bất công cho chị ấy.”

Cô có cảm tưởng mọi thứ lúc này quá đỗi hoang đường, sao mọi chuyện có thể tốt đẹp đến như vậy, nhưng lòng cô vẫn luôn có một thứ giác quan mơ hồ tương lai trước mắt sẽ không hề dễ dàng cho cả cô và hắn, nếu cô và hắn vẫn còn dây dưa mãi thế này.

Tâm trạng đang tốt của hắn bỗng bị cô phá ngang, cô đúng là hòn đá nhưng không phải ngáng đường hắn đi, mà là hòn đá ném vào tim can hắn khiến hắn đau đớn.

“Ta với Trầm Hương hữu danh vô thực. Năm xưa, lúc ta đang dẫn binh bày bố trận địa mai phục ở biên ải phía Bắc, chính xác là đi trốn tránh sự bức ép của cha nuôi, thì ở nhà nàng ấy tự sát.”

Hắn ngưng lại nhìn sắc mặt sững sờ khó coi của cô, hắn nắm lấy tay cô thật chặt tiếp tục nói:

“Khi nhận được tin báo triều đình có kiến nghị gả Trầm Hương cho Viên Ngoại Lang, lúc đó tâm ta rất loạn, không phải vì ta còn tình cảm nam nữ mà là vì ta không muốn nàng ấy khổ.”

" Mối quan hệ của ta và nàng ấy một lời khó nói hết."