Tử Thần Dịu Dàng

Chương 185: Kế hoạch hẹn hò (3)



Trịnh Chiêu dẫn Võ Đông Nhiên đi đến bức tường thành dài bao quanh phía sau doanh trại, tường được xây cao, chạy dài hơn hàng ngàn thước để ngăn cách với thôn xóm của dân chúng bên ngoài. Tiếp giáp với bờ tường là lũy tre mọc dài đến tận bờ sông bao quanh doanh trại thành một vòng tay vững chắc với các tháp canh cao mấy chục thước có tầm nhìn bao quát bất khả xâm phạm.

Trương Duật ẩn thân trong bụi tre nhìn bóng dáng một cao một thấp đang đi tới, hắn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Từ lúc chờ ở nơi này, hắn chỉ lo lắng cô đổi ý không chịu theo Trịnh Chiêu.

Hắn có cảm giác hơi hồi hộp, rất lâu rồi hắn đã không còn làm chuyện vượt tường như thế này.

Từ khi lên chức Đại tướng, hắn đã ra quân lệnh xử phạt quân lính trốn quân doanh ra Trại Hoa Đào làm việc riêng, đi đánh bài hay ch.ơi g.ái rượu chè trụy lạc. Từ đó, hắn gương mẫu thủ thân để binh sĩ thuộc cấp noi theo, cũng đã mười mấy năm rồi .

“Bẩm! Thuộc hạ đưa tiểu thư đến rồi ạ!”

Trương Duật bước ra khỏi bóng tối, hắn khẽ nhìn vào người đang trùm áo kín bưng kia, chỉ chừa ra đôi mắt trong veo như mặt hồ phẳng chiếu ánh trăng, cô vẫn lặng thinh không nói tiếng nào.

Trong cánh mũi của hắn bỗng chốc ngập tràn hương thơm dìu dịu của Hoa Hương Thảo, sự lo lắng khi nãy bỗng chốc theo mùi hương dung hòa trong gió từ từ biến mất sạch.

“Được rồi! Chúng ta đi!”

Võ Đông Nhiên nhìn hắn, sau đó nhìn bức tường cao trước mắt còn chưa biết phải làm thế nào, thì Trịnh Chiêu không nói không rằng hạ người khom lưng ngồi xuống sát bờ tường, có lẽ Trương Duật đã chỉ dẫn cho y từ trước đó rồi.

Cô ngỡ ngàng chớp mắt mấy cái, nhàn nhạt hỏi “Làm gì vậy?”



Trương Duật nhẹ nhàng nói: “Nàng lên lưng hắn!”

Không cần cô đồng ý hay không, Trương Duật đã nhấc bổng cô lên lưng của Trịnh Chiêu. Sau khi cô đã đứng vững, hắn mới chậm rãi buông ra. Chỗ eo bị hắn chạm bỗng chốc nóng ran, cả người cô nôn nao xấu hổ, bàn tay thô dày kia vừa rời khỏi cô mới có cảm giác được giải thoát.

“Đứng vững!” Hắn nhìn cô ôn tồn dặn dò.

Cô không trả lời hắn, chỉ cảm thấy vô cùng áy náy nói với Trịnh Chiêu bên dưới.

“Trịnh Chiêu, thứ lỗi!”

Có tiếng Trịnh Chiêu cười nho nhỏ, y thành thật nói “Tiểu thư nhẹ hều à! Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của ta mà. Tiểu thư đừng ngại!”

Trương Duật ho khan một tiếng, hắn lùi sau mười bước lấy đà sau đó chạy thật nhanh những bước thật dài rất có lực nhanh như một cơn gió, thân thủ rất tốt, mượn lực đạp tường chỉ trong nháy mắt đã đứng sừng sững trên phía cao.

Hắn nhìn cô cúi xuống vươn tay ra.

“Đưa tay cho ta!”

Cô thuận theo lời hắn, cánh tay mềm mại mát lạnh của cô bị hắn chặt lấy, cả lòng bàn tay to chắc nắm chặt rồi nhẹ nhàng kéo cô lên. Cùng lúc Trịnh Chiêu cũng trợ lực nhổm người dậy. Cả thân thể cô trong một thoáng mông lung lơ lửng trong không trung, sau đó nhanh chóng bị Trương Duật ôm chắc trong lòng.

Cả thân thể mềm mại nép vào lòng hắn, bóng dáng hai người đang đứng trên tường thành nổi bật giữa đêm khuya.



Hai dáng người ngược sáng với ánh trăng ở trên cao, giống như hai cái bóng trong một bức trang thủy mặc, thân ảnh người nam nhân cao lớn ôm nữ nhân vào lòng kiên định và vững chắc như cái cách mà nhật nguyệt trường tồn cùng trời đất này.

“Đông Đông! Sợ không?” Giọng nói của hắn ấm áp như thổi gió nóng vào tai.

Cô lắc đầu, thật ra có hắn ở bên cạnh cô không hề cảm giác sợ bất cứ thứ gì trên đời cả. Khi chưa kịp trả lời, hắn nghĩ cô đang sợ, bàn tay khẽ đặt lên vai cô động viên.

Giọng hắn trầm thấp rất có lực vang bên tai, như tiếng chuông chùa đầu tiên ngân lên vào mỗi sáng.

“ Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, ta sẽ bảo vệ nàng. Thật ra nếu nàng không mặc nữ trang, ta có thể đưa nàng quang minh chính đại ra bằng cửa chính. Nhưng ta muốn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng lúc này hơn.”

Cô vẫn còn choàng tấm áo của hắn, cũng chỉ lộ ra khuôn mặt một phần. Khóe môi cô có hơi nhếch lên.

[Chàng cũng không cần khoa trương lấy lòng ta như vậy đâu!]

“Xinh đẹp gì chứ?” Cô cắn môi nhìn hắn, có cảm giác hơi xấu hổ.

Hắn biết cô ngượng ngùng nên cũng không nói nhiều, vội nhảy phắt xuống tường, cả thân thể vững vàng đứng dưới thảm cỏ trơn nhẫy ướt đẫm sương đêm.

Lúc Trương Duật nhảy xuống, cô thoát khỏi vòng tay vững chãi của hắn khiến trong một thoáng cảm giác lạc lõng, trống trải bủa vây khắp xung quanh. Cô hơi run rẩy, theo bản năng cô bỗng hốt hoảng khe khẽ gọi tên hắn “Duật!”