Tử Thần Dịu Dàng

Chương 187: Cốt cách mỹ nhân (2)



Ánh mắt hắn sáng lên, tâm tình như có một cánh tay gạt đi tất cả mọi thứ huyền ảo xung quanh, gạt đi cả vầng trăng và vô số vì tinh tú trên cao.

Trước mặt hắn chỉ có hình bóng của nàng, một dáng vẻ mà trước đây nàng từng thuộc về, một vị tiểu thư của phủ tri huyện, người con gái được cưng chiều nâng niu như hoa như ngọc của cha mẹ nàng.

Đêm nay, nàng mặc chiếc váy màu hồng nhạt tứ thân xẻ tà ba lớp phối với áo trong màu gạo nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, không hoa văn sặc sỡ, không có đính trân châu ngọc quý, chỉ đơn giản có bông hoa mai trắng thêu trên cánh tay và trước ngực. Hắn biết nàng chắc chắn sẽ thích bộ y phục này, vì nàng vốn đơn thuần và thanh khiết như vậy.

Hắn phải nhờ người ở ngoài doanh đến cắt may ở tiệm vải nổi tiếng nhất Kinh thành, đi ngựa chuyển về trong bảy ngày mới kịp cho đêm nay.

Trên mái tóc của nàng được quấn tạo kiểu rất thanh nhã, cố định bằng một cây trâm bằng Ngọc Bích, có điểm một hạt ngọc trai trắng trong phản chiếu ánh trăng trở nên lung linh ảo diệu, theo từng cái nghiêng đầu của cô nhảy múa trước mắt hắn.

Lần đầu tiên, hắn được nhìn thấy ở nàng lại có dáng vẻ của bậc chủ nhân cao quý như vậy, hoàn toàn lột xác khỏi Bình Sa nô dịch luồn cúi ở trong doanh trại.

Nàng có đôi mắt hạnh tinh xảo thơ ngây, đường nét rõ ràng như tranh vẽ, mi cong điểm xuyến cho đôi mắt thêm phần cuốn hút người đối diện.

Nàng như một con trai vùi mình dưới lớp bùn sâu bẩn thiểu đen đúa nhưng bên trong chứa những ngọc quý hiếm, đó chính là phẩm chất cốt cách của con nhà quý tộc đã ăn sâu vào trong máu thịt của nàng.

Hàng ngày nhìn thấy nàng ăn vận rách nát, lòng hắn như bị kim châm ngàn lỗ cứ âm ỉ đêm đêm.



Khi ở chiến trường xa xôi hắn cũng trằn trọc mỗi khi màn đêm buông xuống, chỉ lo nàng ở hậu phương bị phát hiện, bị đánh đập, bị bỏ đói.

Mặc dù đã cho người theo bảo vệ nhưng hắn vẫn không yên tâm, lúc nào cũng mong muốn chiến tranh kết thúc sẽ phóng ngựa quay về ngay lập tức.

“Nếu như quá khứ tồi tệ ấy không xảy ra... Nàng vẫn là một tiểu thư khuê cát có cuộc sống sung sướng, vô lo vô âu. Không vướng bận khói lửa nhân gian, bụi gió phàm trần. Ta vẫn sẽ là mộtTrương Duật quanh năm bôn ba biên thùy, không màn sống chết vì trách nhiệm, công vụ quốc gia.”

Trương Duật khó nhọc nói về chuyện của năm xưa, hắn vĩnh viễn không muốn nhắc lại. Nhưng không nhắc thì chuyện đó sẽ không tồn tại sao?

Nàng dùng đôi mắt hạnh long lanh phủ một tầng sương mờ nhìn hắn

“ Ta đã sớm chấp nhận sự thật đó. Cuộc đời cướp của ta cái này sẽ bù cho ta một thứ khác. Năm đó, ta mạo hiểm nhận lời Trần Bình Vương nhận thánh ý se duyên cùng chàng cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Quá khứ không thể quay lại, chúng ta chỉ có thể tiếp tục nhìn tương lai phía trước mà sống.”

“Trương Duật, có hai thứ mà nhất định chàng phải trân trọng trong cuộc đời này. Chính là hiện tại và bản thân mình. Ta chỉ muốn chàng sống tốt. Chàng là một vì tinh tú của Đại Việt, thứ mà chàng đang có phải trả giá rất nhiều, chàng không được buông bỏ. Người dân này đất nước này cần chàng, cần một vị tướng anh dũng yêu thương thiên hạ, phò tá quân vương bảo vệ non sông. ”

Trương Duật thở ra môt hơi nặng nề nhìn nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ ươn ướt lấp lánh ánh nước, hắn không muốn phản bác lời nói của nàng.

Hắn gật đầu: “Ta biết rồi!”