Tử Thần Dịu Dàng

Chương 189: Sự thật



“Các người mà còn ức hiếp Duật nữa thì đừng trách ta mách cha. Đây là người của ta.”

Một thiếu nữ bé nhỏ, mặt bầu bĩnh dễ thương có làn da trắng hồng cùng một cái má lúm bên má, rất xinh đẹp.

Là Trầm Hương Tiểu thư, con gái duy nhất của quan Thượng Thư Nguyễn Trúc Trinh, người vẫn hay nói cười trò chuyện với hắn.

Nàng kéo Trương Duật ra một góc khuất bên hiên nhà, ân cần lau nước mắt cho hắn. Cha thường bảo hắn là ông bụt bà tiên sẽ hiện ra giúp đỡ, bảo vệ cho những đứa trẻ ngoan. Nhưng mỗi khi hắn bị ức hiếp, người xuất hiện chỉ có Trầm Hương.

“ Duật, ăn đi! Cơm này của ta đó. Ta không ăn để lại cho ngươi!”

“ Không được, ta không được phép ăn cơm của tiểu thư!”

“ Không ăn ta vứt cho chó ăn!” Nàng phụng phịu hờn dỗi, thật đáng yêu làm sao!

“ Duật, sau này ngươi cứ ở mãi trong phủ vậy, đừng đi đâu nhé! Ngươi đi sẽ không ai chơi với ta!”

Trầm Hương vẫn luôn che chở và bao dung cho hắn từ bé, chỉ cần có Trầm Hương bên cạnh sẽ không ai dám ức hiếp hắn.

Hắn rất tín nhiệm, ngưỡng mộ và tôn thờ một Trầm Hương tốt bụng như vậy từ khi đó đến mãi sau này.

Khi đã đi trên đỉnh cao của quyền lực, hay xuống tận cùng của khốn khổ, hắn vẫn không thể quên đi ân tình, sự dịu dàng tốt bụng của Trầm Hương.

Đối với Trương Duật, Trầm Hương tiểu thư chính là một thứ ánh sáng cao quý, một vầng trăng thanh khiết mãi mãi ở trên cao mà không bao giờ hắn với đến được.

Trương Duật đã có mười năm đầu sống trong thân phận nô dịch, thấu hiểu cảm giác bị ghét bỏ bị khinh thường của nhân thế. Chỉ có Trầm Hương mới khiến hắn có được một chút lòng tự trọng.

Hắn chấp nhận ở lại phủ Thượng Thư, vì lời hứa với nàng. Hắn làm nô cũng được, làm con cũng được, miễn là có một mái nhà cho hắn dung thân, được ở bên cạnh Trầm Hương.

Nhưng bao nhiêu năm nay, giả thì vẫn mãi mãi là giả, hắn chưa từng thật sự cảm nhận được thứ gọi là tình cảm thật sự từ gia đình này.



Trương Duật hắn mong muốn có một mái ấm, thật sự mong muốn.

Lòng hắn đã đi quá nhiều sự biến động, bất nhân, giả tạo, tàn nhẫn, bi thương, cay đắng... hắn cũng đã nhìn thấu hồng trần, nhưng có một thứ đến giờ hắn vẫn chưa thể nhìn thấu chính là hồng tâm của chính mình.

Liệu trong trái tim cằn cõi chai sạn này có thể thật sự chứa đựng một ai đó hay không?

Đến một ngày, Võ Đông Nhiên xuất hiện trước mắt hắn, dáng vẻ giống như Trầm Hương năm nào.

Lúc đầu, hắn choáng ngợp, mừng rỡ trong cái suy nghĩ điên rồ là tự nhận Đông Đông là Trầm Hương. Nhưng rồi rất nhanh hắn chợt nhận ra thực tại tàn nhẫn, hai người họ hoàn toàn không giống nhau.

Hắn nghĩ, mọi người nghĩ, cha nuôi nghĩ... hắn rất yêu Trầm Hương.

Nhưng, thứ cảm giác gọi là yêu ấy đã bị dòng thời gian vùi lấp dần dần. Năm hắn mười tám, Trầm Hương vừa sang độ cập kê, hắn viết thư về ngỏ ý xin quan Thượng Thư Đại Nhân chấp nhận hắn với danh nghĩa con rể chứ không phải là con nuôi. Nhưng lúc ấy, ông đã bỏ qua lời thỉnh cầu của hắn mà chọn vị đế vương uy quyền kia.

Hắn biết hắn và Trầm Hương thân phận khác biệt, tận sâu trong gốc rễ của sự việc chính là như thế, hắn không quá hy vọng nên cũng không quá thất vọng. Gần như hắn đã chấp nhận sự thật như vậy.

Tình cảm đối với Trầm Hương là sự rung động đầu đời của một thiếu niên khao khát được yêu thương, được quan tâm chăm sóc.

Nhưng nếu đã không có duyên vợ chồng, thì hắn vẫn nguyện sẽ bảo vệ và yêu thương Trầm Hương với tư cách là một người anh trai suốt cuộc đời này.

Cuộc đời luôn có một ngã rẽ bất ngờ, hắn đã gặp được Võ Đông Nhiên. Tình cảm của hắn dành cho cô là thứ cảm xúc đã được hình thành khi hắn đã trưởng thành, kiên định có, chính chắn có, mọi suy nghĩ đều thấu đáo, có chọn lọc.

Khi còn bị giam cầm trong lồng, ánh mắt của hắn đã không tự chủ được mà vô thức dõi theo từng hành động của cô, đến khi cơn lũ quét ào đến, cô không màn sự sống của bản thân mà cứu hắn, càng tiếp xúc gần cô hắn nảy sinh ra một thứ rung động vừa day dứt vừa ngọt ngào.

Hắn đối với cô là cảm giác yêu đương của một người đàn ông với một người đàn bà, không phải vì cảm kích, không phải vì ơn huệ, cũng không phải trách nhiệm.

Sau biến cố năm năm trước, khi hắn nghĩ cô bị thiêu chết trên thuyền, thì tâm của hắn đã chết hoàn toàn.