Tử Thần Dịu Dàng

Chương 193: Chỉ muốn giãi bày với chàng



Bàn tay hắn đã luồn vào bên trong áo chạm đến bầu ngực mềm mại mát lạnh của thiếu nữ. Hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

“Làm sao bây giờ? Xong đời ta rồi!” Hắn bỗng cảm thấy căng thẳng.

Võ Đông Nhiên vội chụp lấy tay tham lam đọa dục ấy, cô bậm môi lại lắc đầu, ánh mắt hiện ra vẻ van nài lẫn cảnh cáo hắn.

“Đừng... Duật! Đây là nhà thờ tổ. Chúng ta chưa làm lễ, không thể làm chuyện đó ở đây.”

Hắn nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên xuống mất dần khống chế.

“Ta biết! Ta không nên mất kiểm soát như vậy. Nhưng...”

Cô nghiêm mặt nhìn hắn “Nếu không, chúng ta tách ra ngủ đi!”

Trương Duật ngưng trọng ánh mắt, hắn không cam tâm, hiếm có cơ hội nào cả hai tự do bên nhau như vậy. Bản tính lưu manh lại nổi lên, hắn hắng giọng rất bình tĩnh nói:

“Vậy ra khỏi khuôn viên nhà thờ được không?” Ánh mắt hắn lúc này thật sự rất gian tà có lẫn sự háo hức không che giấu.

Võ Đông Nhiên thản thốt, cô tròn mắt xua tay.

“ Không được! Chàng điên rồi!”



Hắn không nói thêm lời, ngồi dậy bế xốc cô lên bước ra khỏi nhà.

Chân nhanh bước đến một khu vườn, chính xác là một khuôn viên rộng lớn có hồ sen, có rất nhiều cau trồng xung quanh vườn và hai bên lối vào vườn cũng toàn là cau xanh nhiều năm tuổi, thân cao thẳng tắp, vươn cành lá ra hứng trọn từng giọt ánh sáng lạnh như sương của vầng trăng trên cao.

Cô rơi vào cảm giác hoảng loạn còn hơn cái đêm trong doanh trại nữa, dù sao trong giáo điều mà cô tiếp nhận bao nhiêu năm không có cái thể loại như này. Dù cô xem là hắn là phu quân thì cũng không thể làm cái chuyện tư mật thông thiên địa như vậy.

“ Không được! Xin chàng đấy! Da mặt ta không dày như chàng. Duật!”

“Vậy ta luyện cho nàng! Sau này da nàng sẽ dày hơn ta.”

“Không được! Chàng đừng hành xử vô lý! Ta không làm chuyện xấu hổ đó ở ngoài đâu.”

Hắn mím môi, ý cười trong mắt càng đậm.

“Làm chuyện vợ chồng nên làm mà gọi là xấu hổ? Nàng còn vô lý hơn cả ta.”

“Sẽ có người thấy, danh tiết của ta sẽ bị hủy hoại.” Nghĩ đến thôi, mồ hôi cô cũng toát ra đầy đầu rồi.

“Không đâu, đây là nhà thờ tổ đích thân Thái Thượng Hoàng ban cho ta. Không ai dám cả gan vào nơi này. Cùng lắm có Bạch Vân thấy thôi. Ngoan, yên nào!” Hắn siết chặt hai tay hơn, ôm sát cô vào vòm ngực nóng bỏng.

“Chàng không thể... chàng đang làm hư ta!”

“Không hư! Nàng là ngoan nhất!”



Hắn bế cô ra khỏi nhà thờ, đi vào một khoảng đất rất rộng, phía xa xa có gì đó cô không thấy được.

Trên đường đi, hắn muốn phân tán sự chống cự của cô, liền trầm thấp hỏi:

“Tại sao tên mụ của nàng là Đông Đông?”

“Chàng thắc mắc sao?” Cô thấp thỏm nhìn xung quanh, cũng không quên tập trung nghe hắn hỏi.

“ Chỉ cảm thấy nó rất lạ, ban đầu ta cũng nghĩ là mình nghe nhầm. Nước Nam ta không ai đặt tên mụ như vậy, nghe giống như tên của người phương Bắc.”

“Thật ra, bà nội gọi ta là con Nhọt, vì lúc nhỏ ta bẩm sinh đã bị nổi mề đay mẩn ngứa, trên da còn có rất nhiều nốt mụn mủ. Bà bảo gọi Nhọt cho dễ nuôi. Nhưng lớn lên, ta lại không thích tên đó, nên nằng nặc bảo mọi người gọi cô Đông. Bản tính ta lại ham chơi, hay trốn mẹ học lễ tiết, học nữ công để ra cửa biển xem người ngoại quốc buôn bán. Gia nhân đi tìm, suốt ngày gọi “Cô Đông ơi, Cô Đông à!” Đến khi họ mệt quá, thì chuyển sang gọi là “Đông... Đông...” kéo dài một tràn từ làng Thượng đến làng Hạ ai ai cũng nghe. Quan sai phủ huyện náo loạn vì phải đi tìm kiếm ta. Từ đó tên mụ ở nhà gọi là Đông Đông, nghe đến cái tên này là ai cũng biết mẹ cha ta đang nổi giận.”

“Lần đầu gặp nàng, ta còn nghĩ nàng là một người trầm tính, không thích cười, không thích nói. Hóa ra nàng lại nghịch như quỷ sứ vậy!” Hắn cười cười mắng yêu.

“Đúng, lúc ấy ta rất nghịch! Bà nội chê ta, mẹ ta mắng ta, cha chỉ biết cười bất lực, còn kẻ ở phố chợ thì bảo ta không giữ đạo nữ nhi buông rèm châu. Chàng là người đầu tiên chấp nhận thiếu sót khuyết điểm của ta, chàng không câu nệ tiểu tiết như nhiều người. Ở bên chàng ta rất thoải mái, không có bất cứ gò bất lễ nghi hay không cần giả tạo tuân thủ giáo điều như khi gặp các công tử, học trò khác.”

Trương Duật “May mắn ta không phải là học trò! Ta vốn không được dạy bảo những thứ lễ tiết như vậy. Lúc nhỏ ta là nô, chỉ cần kiếm ăn là đủ. Khi vào quân đội, thì rèn luyện thân thể múa đao đi quyền, học chữ chỉ là thứ phụ.”

Giọng nói cô trầm hẳn xuống, mang theo một tư vị đắng chát.

“Tại sao họ lại khinh thường nữ nhân, họ luôn cho rằng chúng ta vô dụng, yếu mềm, chỉ biết sinh con đẻ cái nối dõi tông đường. Mười ba tuổi đã phải cưới chồng, ai muộn thì mười sáu. Năm ta mười tám vì không chịu gả đi, mà người người nhà nhà dè bĩu xúc phạm ta, họ ngoài việc nghĩ ta đang tìm cách mồi chài một ai đó, thì không thể nói ra một lời tốt đẹp gì.” Cô đau đớn nhớ lại hai năm nằm gai nếm mật ở nhà thầy Lang Tiêu Bộ, bị người đời chửi mắng sau lưng là người tình của thầy, thật sự đó là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của cô.