Tử Thần Dịu Dàng

Chương 207: Vạch mặt



Khóe miệng Võ Đông Nhiên tuôn đầy máu tươi, vì bị sặc mùi máu tanh nên cô ho ra mấy lượt rồi cố gắng hít thở để kìm chế sự bê bối của bản thân lúc này.

Ánh mắt vô hồn nhìn lướt nhanh qua kẻ nô tỳ vừa đánh mình, cô chỉ xem ả là con chó nghe lời chủ mà hành sự mà thôi.

Môi cô bỗng nở nụ cười thâm sâu nhìn xoáy vào Trầm Hương.

“ Trầm Hương! Hà tất phải như vậy?”

Trầm Hương ngẩn người “Ngươi nói gì?”

Võ Đông Nhiên “Hà tất phải biến mình thành một người như vậy? Trương Duật chàng ấy vẫn luôn nói với ta, chị là người con gái tốt. Là người tốt nhất mà chàng từng gặp trên đời này! Chàng ấy trân quý chị, nâng niu chị, dùng cả đời để bảo hộ cho chị. Trong mắt chàng, chị chính là viên ngọc thuần khiết nhất, trong sáng nhất!”

Cổ họng cô nghẹn cứng đau nhức, có lẽ chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi có lẽ sẽ không nhịn được mà rơi lệ.

Cô hít thở điều chỉnh lại hơi thở, môi run run, ánh mắt chua xót nhìn Trầm Hương

“Chàng ấy rất ngốc! Chàng có thể điều binh khiển tướng, đánh bại vạn quân, nhưng lại dễ dàng bị chị qua mặt bao nhiêu năm như vậy. Người tin chị, thương chị, chị lại không trân trọng. Nhưng ta không bao giờ dám vạch trần lòng tôn thờ của chàng dành cho chị. Chị biết tại sao không?’

Trầm Hương mắt đỏ hoe, nhưng không có lấy một cái chớp mắt, lặng người lắng nghe.

“Trương Duật là đứa trẻ mồ côi, làm trâu làm ngựa cho nhà chị. Chị còn chưa thỏa mãn hay sao, chị còn lợi dụng tình cảm chàng, lừa chàng suốt những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ. Chị biết Trương Duật thiếu thốn tình yêu thương của gia đình nên chị và cha chị đã giăng ra cái bẫy hoàn hảo lâu dài như vậy. Thật tàn nhẫn! Cái gì gọi là thanh mai trúc mã? cái gọi là nghĩa tử tình thâm?”

“Ta từng mắng thầm Trương Duật là kẻ khờ, người ngoài như ta hay bất cứ ai đều có thể nhận ra tâm cơ của nhà họ Nguyễn, nhưng chàng vì tình mà lụy đến mức mờ mắt, đến mức bị giam cầm nơi hoang vu hẻo lánh vẫn lo nghĩ cho chị. Ta chỉ cần nhắc đến tên của chị, chàng đã cầm chén thuốc độc uống không một chút do dự. Người như vậy, mà chị nỡ chèn ép chàng suốt mấy chục năm sao?”



“Chị giống cha của chị, rất thâm sâu, mưu lược tính toán từng từng bước dẫn dụ người ta đi vào trận địa của mình một cách cam tâm tình nguyện mà cứ ngỡ là bản thân tự lựa chọn. Chị dẫn dụ tình yêu của chàng từ bé đến lớn để chàng nguyện đem thân xác ra mà củng cố địa vị cho chị. Giống cái cách cha chị dẫn dụ ta thù hằn Trương Duật, tình nguyện lên chiếc thuyền ngày ấy, cam tâm tình nguyện để cho Trương Duật hạ thủ với chính mình. Đến lúc bị cắm một mũi tên vào ngực ta vẫn nghĩ là ta làm đúng, ta nên làm như vậy!”

“Đến thời khắc này, ta lật đổ ván cờ với chị, nhưng vẫn không có ý định lột bộ mặt thật của chị cho chàng biết. Trương Duật biết quan Thượng Thư Đại Nhân chỉ lợi dụng mình, nhưng chàng vẫn hy vọng vào chị, chàng tin tưởng Trầm Hương, tôn thờ Trầm Hương. Ta không muốn chàng buồn, không muốn chàng thất vọng, đấy mới gọi là người nhà thật sự, chị có hiểu hai chữ “người nhà” không? Chị không có tư cách làm người nhà của chàng, càng không có tư cách làm vợ của chàng!”

Chát!

Lại thêm một cái tát nữa giáng xuống! Khuôn mặt không còn chút huyết sắc của Võ Đông Nhiên lúc này dường như đã mất hẳn cảm giác rồi. Chỉ có con tim trong cô vẫn đau, đau thay cho Trương Duật.

[Trương Duật! Chàng sẽ không bao giờ thấy được bộ mặt thật của nữ nhân này! Ánh trăng cao quý của chàng vừa đánh ta... Trầm Hương đánh ta... Chàng sẽ đau lòng cho ta hay là lo lắng cho tay của chị ta bị đau. Đến lúc này, sâu thẳm trong nội tâm, ta vẫn rất sợ hãi khi buộc chàng phải lựa chọn giữa hai người. Ta sợ bắt gặp ánh mắt do dự của chàng!”

Lần này là Trầm Hương ra tay, mắt ả long lên, nanh ác vô cùng. Sân khấu kịch cuối cùng cũng hạ màn.

“Ngươi là chỉ là một con đ.ĩ mà thôi! Một nữ nhân mặt dày to gan sống chung chạ với một lũ nam nhân trong ba năm, ngươi có khác gì đám đào nữ ở quân kỹ. Ngươi dám lên mặt dạy đời ta sao? Trương Duật thương ta, trân trọng ta. Có phải người cay cú lắm không? Có phải đó là cái dằm trong tim ngươi không? Ngươi dựa vào đâu mà nói ta như vậy?”

Bàn tay thon gầy trắng noãn được chăm chút kỹ, lúc này đã bấu mạnh vào nền đất, cả thân người của Trầm Hương chồm đến trước, dáng vẻ giống như một con hồ ly muốn xông lên vạch nát mặt của Võ Đông Nhiên vậy.

“Trương Duật đã sống ở nhà ta từ lúc chàng vừa ra đời, cha chết mẹ chết, tứ cố vô thân, chính phủ Thượng Thư đã cho chàng chỗ ở, chính phủ Thượng Thư cho chàng hơi ấm của người nhà. Hai chúng ta vốn đã yêu nhau từ rất lâu, nếu ngươi không xuất hiện thì mọi chuyện đã khác.”

Võ Đông Nhiên vì câu nói Trầm Hương mà bất động một lúc lâu, không phải cô bị Trầm Hương sỉ nhục đến ngu người, mà vì bốn chữ “tứ cố vô thân”, đó là mới chính là cái dằm trong tim của cô lẫn hắn.

Cô và hắn ngay từ đầu đã là những kẻ đơn độc trong chính cuộc đời này, vậy nên mới nương tựa vào nhau mà đi đến chặng đường ngày hôm nay.