Tử Thần Dịu Dàng

Chương 213: Tiến vào mật đạo



Nhật Từ và Võ Đông Nhiên bắt đầu tiến vào bên trong.

Ngay từ cửa ải đầu tiên, đã xuất hiện rất nhiều cơ quan bẫy rập, may mà Nhật Từ đã nắm được từ trước, nên dễ dàng kéo Võ Đông Nhiên an toàn vượt qua mà không gây ra kinh động.

Khi đến cánh cửa cuối cùng trước khi mở ra cơ quan bí mật, một sự cố ngoài dự liệu của hắn đã xảy ra, một cạm bẫy vừa mới được cài vào mà hắn chưa nắm được.

Là khí độc!

Hai người đã giẫm lên điểm mấu chốt nào đó, khiến bẫy cơ quan này hoạt động, từ những giá treo đèn hình dạng đầu rồng bắt đầu phun ra các luồng khí xanh xám.

Nhật Từ khinh hoảng nhìn Võ Đông Nhiên, vẻ mặt hiện lên sự bất lực không thể che giấu.

Hắn có thể bảo vệ cô bằng thân thủ võ nghệ thâm sâu của mình, nhưng những thứ này không phải trong lĩnh vực của hắn.

Không ngờ, Võ Đông Nhiên lại không có thái độ hoảng sợ như lúc trầm mình dưới dòng sông sâu.

Ngược lại, trong lúc nguy cấp cô bình tĩnh lấy ra một lọ nhỏ rắc thứ bột gì đó lên khăn bịt mặt sau đó làm tương tự cho Nhật Từ.

Nơi này cô không thể nói chuyện nhiều, cũng không còn thời gian để giải thích cho hắn đây là thứ gì.

Là một người tinh thông dược thảo và chế thuốc, cô ngay lập tức có thể nhận biết được thứ khói xám xanh này là bột phấn từ Nấm Kim Ô nằm trong hàng thứ ngũ độc của Bách độc nhân gian.

Nhật Từ lúc này lại răm rắp làm theo sự chỉ dẫn của cô, bắt đầu bò thấp người tiến gần đến cánh cửa.

Tránh sự tiếp xúc trực tiếp với luồng khói xanh xám đang lượn lờ trên không kia, cả hai dường như phối hợp rất ăn ý.

Cánh cửa được mở ra.



Một mật đạo rộng lớn xuất hiện trước mắt, chính xác là một căn hầm bí mật được đào sâu vào trong lòng núi, xung quanh là vách đất, có dấu tích của nạo vét.

Hai bên tường là những viên Dạ Minh Châu quý hiếm đặt trên những giá đèn làm nhiệm vụ phát sáng, trong thông đạo tối tăm mỗi một viên như một mặt trăng nhỏ, tỏ ra thứ ánh sáng lành lạnh trong vắt, mọi ngóc ngách trong không gian này trở nên rõ ràng chân thực và đẹp đến lạ kỳ.

Võ Đông Nhiên chợt nhớ đến dòng nước tăm tối kia, cô bốc hai viên bỏ vào túi cá nhân, hy vọng khi quay về sẽ giúp Nhật Từ bơi nhanh hơn một chút, cơ hội sống của cô sẽ được tăng thêm.

Sở dĩ, không thể đốt đèn trong mật đạo, vì không gian này quá bít tắt ngột ngạt, không thể đốt cháy đèn dầu.

Vừa vào nơi này, cô và Nhật Từ đều cảm thấy có chút khó thở, càng vào sâu càng bức bí hơn.

Cả hai chạy nhanh vào, Nhật Từ thở mạnh nói gấp:

“Nhanh lên! Sắp hết thời gian rồi!”

Võ Đông Nhiên không nói nhiều, cô bắt chạy đến vị trí giữa mật thất.

Trải dài trong mật thất là 18 bàn địa đồ đồi núi biên giới, có những ký hiệu cờ nhỏ và vô số chi tiết rải rác như hạt đậu lớn màu vàng, đỏ, xanh khác nhau. Đại diện cho vị trí kho lương, kho vũ khí, thuyền chiến của quân Nguyên.

Nhật Từ vừa nhìn xung quanh lẫn hướng cửa địa đạo canh phòng, đồng thời quan sát Võ Đông Nhiên, đề phòng cô giở trò trốn thoát. Đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn.

Hắn bắt gặp dáng vẻ chăm chú đến bất động của cô, nhìn vào vô số các chấm nhỏ rối mắt trên bàn địa đồ rộng lớn.

Nếu người thường bắt buộc học thuộc chỉ một bàn mẫu với vô số chi tiết như vậy hẳn sẽ mất một thời gian khá dài, mười ngày nửa tháng thậm chí vài tháng.

Nhưng Võ Đông Nhiên rất nhanh đã đi lướt qua mười bàn địa đồ, ánh mắt sắc bén sáng rực, toát lên thần thái của một kẻ đang chinh phục con mồi của mình.

Mày cô nhướn lên mấy lần, mi tâm càng lúc nhíu lại càng chặt, có lẽ đã đến giai đoạn khó khăn. Hắn muốn mở miệng hỏi có gì khó khăn không, nhưng nghĩ lại lúc này tuyệt đối không nên khinh động làm phiền cô.



Võ Đông Nhiên mím môi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào từng bàn địa đồ ghi nhớ từng chi tiết với tốc độ cực nhanh, trong đầu cô lúc này tự phân chia ra 18 căn phòng, mỗi căn phòng là một bàn địa đồ với những ký hiệu riêng.

Hiện tại cô đã đi hơn nửa đường, nhưng thời gian càng lúc càng bị rút ngắn, Võ Đông Nhiên bỗng có chút bất an lẫn hoang mang.

Đây là lần đầu tiên, cô phải ghi nhớ một số lượng lớn thông tin trong thời gian ngắn và không khí căng thẳng như vậy.

Nhưng cũng là một sự thách thức giới hạn của bản thân, khiến nhất thời cô lại sinh ra một thứ cảm giác muốn đấu tranh, chống lại giới hạn của não bộ.

Lúc đầu, Võ Đông Nhiên đi từng bước, vừa đi vừa nhớ, lướt qua một bàn địa đồ là hoàn thành xong một căn phòng.

Tốc độ càng lúc cành nhanh, vì thời gian đang chống lại cô không thể lãng phí bất cứ một thời khắc quý giá nào.

...

Cuối cùng, cô cũng đã hoàn thành xong 18 mẫu địa đồ cần ghi nhớ.

Còn 100 bản đồ giấy, đại diện cho vị trí đặt địa lôi – một phát minh của một kỹ nghệ nhân người Tống, được Đại Nguyên cưỡng ép thu phục giao công thức sáng chế.

Thứ địa lôi đó khi được châm ngòi, có thể phát sáng như sấm chớp, lại bắn ra rất nhiều tia lửa cùng ám khí, văng ra trong diện rộng, sức sát thương cực lớn, được mật thám Đại Nguyên bí mật cài đặt trên lãnh thổ giáp biên Đại Việt.

Nếu có thể phá hủy địa lôi, sẽ góp phần tăng khả năng chiến thắng của quân dân nhà Trần, giảm tử vong cho binh lính khi Đại Nguyên tái chiến tranh một lần nữa.

Võ Đông Nhiên chạy đến tủ quân vụ mở ra để hoàn thành nốt nhiệm vụ. Không ngờ khi vừa mở ra, thì Nhật Từ bỗng la lên:

“Cẩn thận!”

Một loạt các mũi tên phóng ra, Nhật Từ nhào đến đè Võ Đông Nhiên xuống, nhờ có hắn chắn tên mà cô thoát chết trong gang tất.