Tử Thần Dịu Dàng

Chương 216: Trương Duật



Toàn thân hắn phát ra luồng khí lạnh, một cánh tay cường tráng rắn chắc ôm gọn nô dịch Bình Sa vào trong ngực, một tay còn lại có xăm hai chữ Sát Thát và hình một cây đao Trường Vũ, nhanh chóng sải bước quẫy nước đạp dòng chảy bơi nhanh đến nơi an toàn.

Cặp mắt phượng sắt bén của người đó xuyên qua màn đêm tăm tối, nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng linh động liếc nhìn bốn phương tám hướng quan sát tình hình.

Thần thái tĩnh lặng uy nghi, bóng lưng thẳng tắp uy mãnh đó còn có thể là ai?

Những người còn sống sót của quân Nhật Từ, không ai bảo ai đều biết đó chính là Trương Duật tướng quân.

Cùng lúc đó, một cánh chim đại bàng to lớn đang bay lượn theo sát bên trên, bầu trời tối đen u tịch bao trùm lấy nó, đôi cánh kia hòa với bóng đêm dang rộng che chở trung thành với chủ nhân bên dưới.

Hành động của hắn quyết liệt nhưng cẩn trọng đầy bản lĩnh, trong ánh mắt ấy có thể thấp thoáng thấy được một tia mông lung lo lắng, nhưng khi điều khiển quân cứu viện tấn công vẫn chu toàn từng bước hành động.

Không gian hai bên tĩnh mịch, yên ắng đến nỗi quân Tháp Lỗ không thể nhận ra có một đội quân đang bơi trong dòng nước giữa con sông lớn.

Không có lấy một lời nói, không gây một tiếng động, vẫn có thể lên kế hoạch đánh úp thuyền địch, giết sạch thủy quân của địch, xuất hiện đúng thời điểm để cứu một mạng của người quan trọng nhất.

Lần hành động này, không thuộc chỉ thị của hắn mà là đến trực tiếp từ hai vị Vương gia.

Không ngờ Trương Duật lại xuất hiện đúng lúc nguy cấp nhất như vậy, nếu không có Trương Duật, rất có thể nô dịch Bình Sa sẽ mang theo bí mật quân sự quan trọng kia mà chết trong dòng nước.

Nếu vậy mật vụ lần này thất bại hoàn toàn!

...

Khi Võ Đông Nhiên bị những vệt ánh sáng màu đỏ của lửa chiếu vào mắt, cô bừng tỉnh trong cơn hoảng loạn.

Cả cơ thể bất giác run lên vì dư chấn của trận ngộp nước còn lại vẫn chưa thoát hẳn.



Sự sợ hãi, bất lực hòa với không gian lập lòe lờ mờ ánh sáng yếu ớttản mạn ra bủa vây cô.

Lấn át hoàn toàn tất cả sự cứng rắn và bản lĩnh bao nhiêu năm rèn luyện của cô.

Khi đối diện với cái chết có mấy ai không sợ hãi, có mấy ai có thể bình tâm đón nhận

Cô chết rồi sao?

Rõ ràng cô đã trôi tự do trong lòng nước, chìm dần chìm dần xuống đáy sông.

Sau đó... còn xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ.

Võ Đông Nhiên nhìn lại quần áo trên người đã được hong khô, bên cạnh còn có một bếp lửa nhỏ vẫn đang cháy.

Cô đang nằm trên một tấm áo của nam nhân, rất rộng và quen thuộc.

Xung quanh là cây cối um tùm bao bọc lấy một khoảng không gian nhỏ đủ cho cô nằm, dường như ai đó đã cố ý nhét cô vào trong khoảng trống giữa lùm cây này.

Bên ngoài còn có âm thanh trò chuyện của vài người, có chút quen thuộc.

Cô chăm chú lắng nghe động tĩnh

Là giọng của Nhật Từ!

Cô khẽ gọi: “Nhật Từ! Ngài có ngoài đó không?”

Có tiếng bước chân tiến vào, theo hướng âm thanh cô quay lại nhìn.



Cô bị ảo giác rồi, Trương Duật làm sao lại xuất hiện ở đây!

Mắt Võ Đông Nhiên bỗng chốc đỏ lên, đau nhức. Não cô bị nhún nước rồi, vì quá nhớ hắn nên mới rơi vào trạng thái mơ hồ như vậy.

“Mới tỉnh lại đã gọi Nhật Từ, thân quen lắm sao?”

Giọng nói trầm ấm quen thuộc, mang theo một chút ẩn nhẫn lẫn bài xích vang lên bên tai, cô nhận ra mình không phải nằm mơ.

Người đó đứng ở lối ra vào, phía sau là một đống lửa lớn đang cháy, cả một luồng ánh sáng vàng nhạt lặng lẽ bao trùm lấy hắn.

Dáng người cao lớn, thẳng tắp ung dung khoanh tay tĩnh lặng nhìn cô. Hơi thở cường đại đậm đặc hương vị của nam nhân hòa chung với không gian rừng núi gây ra sự áp bức cho bất cứ một kẻ nào đứng gần.

Nhưng Võ Đông Nhiên cô lại khác, hoàn toàn không sợ, không tránh né. Tất cả chỉ còn là nỗi nhớ nhung mong chờ đến điên dại, cảm giác nóng ruột nóng gan, lo âu muộn phiền đều vì sự hiện diện của người này mà tan biến.

Từng đường nét trên khuôn mặt rất cương nghị, góc quai hàm quyến rũ mê người ấy, còn có thể là ai?

Ngay khi còn chưa biết mình phải làm gì, cả thân thể đã sa vào vòng tay của hắn.

Trương Duật siết cô thật chặt, trong vòm ngực ấy vang lên âm thanh rền rã liên hồi của con tim đang chìm trong từng tầng xúc cảm mãnh liệt.

Không gian xung quanh Võ Đông Nhiên dường như ngưng lại, lá ngừng rơi, gió ngừng thổi, âm thanh nói chuyện của ai đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hơi thở nóng bỏng cùng lồng ngực nhấp nhô của hắn.

Thân mình mềm mại nhỏ bé của cô ngã nhào vào lòng Trương Duật, cánh tay thon dài quàng lấy bờ vai của hắn, dùng tất cả sức lực còn lại ôm thật chặt đối phương.

Hô hấp đứt quãng, Trương Duật cố gắng kiềm sự khó chịu trong lòng lại, khàn giọng hỏi:

“Tại sao lại ngốc như vậy? Nếu nàng có mệnh hệ gì thì ta sẽ sống ra sao?”