Tử Thần Dịu Dàng

Chương 220: Mâu thuẫn



Trương Duật nhanh như cắt bế bổng cô lên, cô cảm giác cả thân thể nhẹ tênh như lướt trong không khí, bên cạnh là nguồn nhiệt nóng bỏng cùng một trái tim đập rền rã.

Cô được đưa đến lều quân y, sau đó được nhẹ nhàng đặt trên một cán quân y. Cô cảm giác có ai đó xé áo mình ra, cả thân thể bỗng dưng mát lạnh lõa lồ.

Tuy đang trong cơn mơ hồ, nhưng cô vẫn biết mình đang ở doanh trại.

Võ Đông Nhiên sợ hãi rụt người lại, ý thức mách bảo, cô điên cuồng gào loạn trong cơn mê:

“Đừng, đừng cởi áo ta!”

“Đừng!”

Sau đó có một bàn tay ấm nóng xoa xoa má cô, cùng lúc đó một âm thanh dịu dàng truyền đến bên tai:

“Là ta, phu quân cởi cho nàng. Đừng sợ! Cho ta xem thương thế một chút thôi!”

Cô có thể cảm nhận lời nói ấy có chút run rẩy kèm hơi thở dốc nặng nề. Ngay lập tức đã nhận ra đó là hắn...

Trương Duật!

Cô bất giác thở ra, sau đó yên tâm để ý thức trôi trong không gian đen đặc. Nhưng bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng của hắn, vừa gần vừa xa, không biết là thật hay mơ.

“Y sư Thanh Cao đâu?”

“Bẩm ngài, Y sư đại nhân đang trên đường trở về lều ạ!”

....

“Không phận sự cút hết ra ngoài cho ta!”

“Nhìn cái gì, trông chừng con mắt của ngươi!”

“Một lũ vô dụng!”

“Biến hết đi!”



Thanh âm nóng vội, cùng thái độ hung dữ khác thường của hắn khiến cô thấy khó xử, cái tên này sao lại to tiếng với thuộc cấp như vậy.

Cô chỉ muốn tỉnh dậy bịt miệng hắn lại, nhưng mi mắt nặng trĩu, tay chân vô lực chỉ có thể nằm im thẩm thấu tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh, bằng tất các cả giác quan còn hoạt động trong mông lung mơ hồ.

Hóa ra, khi ngất đi vẫn có thể nghe được người khác nói chuyện sao?

Xin chàng đó! Duật ơi! Đừng biến ta trở thành người đặc biệt như vậy!

Cái tên hỗn đản!

Sao lại mắng phụ tá?

Chàng lại nóng nảy nữa rồi!

Duật! Chàng tức giận rất là khó coi. Cũng may là ta đang nhắm mắt nếu không thấy dáng vẻ này của chàng , ta sẽ mất ngủ đó.

Trong đầu cô là vô số ý nghĩ lung tung, hỗn loạn. Nhưng tất cả chỉ là ý nghĩ không thể thoát ra ngoài được.

Có bàn tay thô ráp đặt trên trán cô, mang theo một chút ấm áp sưởi ấm cỗ thân thể đang dần lạnh run lên.

Bóng đen bao trùm lấy cô càng lúc càng dày đặc, đến nỗi khức giác thính giác không thể hoạt động được nữa.

Cô hoàn toàn tách biệt với hoàn cảnh bên ngoài, từ từ mất ý thức.

“Y sư Thanh Cao đến rồi thưa tướng quân!” Một nô dịch khúm núm lau mồ hôi bẩm báo.

“Mau truyền vào! Nàng ấy ngất rồi!”

....

Khi Võ Đông Nhiên tỉnh lại, đã là chuyện của ngày hôm sau. Tất nhiên, trong lúc cô bất tỉnh thì đã có một số việc xảy ra mà cô không thể can thiệp được.

Cô nghe nói đội phó của Đội Cung Trần Trì, bị đày ra biên ải làm lính canh.



Hai vị Vương gia và Trương Duật ngày hôm đó ở trong lều quân vụ đã xảy ra trận cãi vả long trời lở đất, không hiểu họ đã nói gì, mà đến trời tối hai vị ấy rời đi trong âm thầm, mặt mày ai cũng đỏ gay vì tức giận.

Dù sao hai người họ cũng là dòng dõi vương thất, Trương Duật là Đại tướng toàn quân nhưng cũng phải theo phép tắc lễ nghi mà khom lưng chắp tay hành lễ với họ.

Nhưng Trương Duật lại ăn gan trời, ngày hôm đó dám đánh cho đám thuộc hạ bảo vệ Vương gia văng ra cửa lều, ngang nhiên chĩa kiếm về phía họ.

Hai thanh kiếm kê vào hai cái cổ, nét mặt hắn sa sầm ánh mắt đỏ rực hung ác khiến ai nấy đều tái mặt, vừa sợ hãi vừa giận đến run người.

Nếu không có Nguyễn Khoái lao đến ngăn cản, thật sự Trương Duật sẽ ra tay chém chết hai vị vương gia cao quý đó.

Võ Đông Nhiên có dự cảm không lành, có phải hắn đang xả hận cho cô?

Trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng đừng có đứng khả năng ấy!

Vì kẻ thâm hiểm thật sự đứng sau là người khác, hai vị Vương gia chỉ là theo chức trách mà thi hành.

Trương Duật làm thế chẳng khác nào kích một mồi lửa nghi ngờ về mối quan hệ của cô và hắn.

Sự việc lan truyền trong quân doanh ầm ĩ suốt một ngày một đêm, đến khi Lý Bích dẫn binh diệt phỉ trở về mới ngưng lại.

Nguyễn Khoái với vẻ mặt hăm hở lẫn thần bí kể lại cho Lý Bích nghe, đến hiện tại hắn vẫn không thể bình tĩnh nỗi khi nhớ lại khuôn mặt như Thiên Lôi ấy của Trương Duật.

“Lão Nhị! Ngài không biết lúc ấy tướng quân khác lạ như thế nào đâu!”

Lý Bích vốn không hề xa lạ gì với Trương Duật nên y không hiện ra vẻ ngạc nhiên. Chỉ ra hiệu cho Nguyễn Khoái nói tiếp.

Nguyễn Khoái nhớ lại lời của Trương Duật, hắn kể lại trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không thể hiểu nỗi Trương Duật tại sao lại nổi điên làm cái việc mất trí như vậy.

Trương Duật sang sảng chấp vấn giữa lều công vụ:

“Về thân phận ta là thần, nhưng thủ lĩnh quân đội Đông A chính là ta, hai kẻ các người dám vượt chức phận trong địa bàn của ta, chính là thách thức giới hạn của Trương Duật này. Ai cho phép các người dám tự ý điều động người của ta, ai cho các người dám tự ý hành động lần này?”

Chiêu Sanh Vương mặt mày tái nhợt run run giọng chỉ vào mặt hắn:

“Ngươi dám vô lễ với hoàng thân quốc thích như vậy sao! Chúng ta vất vả vượt cả trăm dặm về quân doanh hội quân bàn kế sách. Việc quân việc nước cấp bách, ngươi lại vắng mặt, chúng ta làm vậy là hợp tình hợp lý.”