Tử Thần Dịu Dàng

Chương 229: Đông Duật



Khi đèn được đốt trở lại, ánh sáng vàng nhạt luân chuyển khắp căn phòng một lần nữa, cô không dám nhìn mặt hắn mà lẳng lặng cúi đầu đi xuống bếp vét chút cơm nguội vào một chiếc bát sành.

Lúc nãy, trong không gian tối đen mịt mờ cô mới có chút dũng khí làm “anh hùng rơm” một lần.

Dù trải qua nhiều năm ở trong quân ngũ, cô cũng không thể nào đạt đến cảnh giới “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” được, đặc biệt hắn lại là tổng chỉ huy tiếng nói vang dội uy quyền khắp 12 quân doanh của đất nước.

Người người sợ hắn, quân lính khiếp đảm hắn, đến các bậc vương gia chí tôn cũng nể hắn mấy phần.

Còn cô chỉ có chút bản lĩnh xả giận trong đêm tối mà thôi! Vậy cũng đã là quá bản lĩnh rồi, cô tâm tâm niệm niệm trong lòng như vậy.

Mãi đến khi nghe hắn nói đói, lòng cô lại dâng lên một trận đau lòng, tuy giận nhưng thương vẫn cứ thương.

Hắn ngồi trên ghế, ngọn đèn tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu quét trên khuôn mặt khôi ngô đậm nét trải đời ấy, khiến cô có chút lưu luyến muốn nhìn mãi nhìn mãi.

Hắn gầy đi, xương quai hàm góc cạnh sắc bén, càng làm tăng thêm dáng vẻ phong trần đậm mùi gió sương của một người lính. Râu mọc lún phún trên mặt, đôi mắt hơi đỏ phía dưới vành mi có quầng xanh nhàn nhạt vì thiếu ngủ nhiều ngày, có vẻ thời gian này hắn rất vất vả.

Cô bỗng cảm thấy mình sai rồi!

Cô không nên như vậy, tại sao trước kia cô lý trí bao nhiêu, lễ nghĩa và hiểu chuyện bao nhiêu thì lúc nãy lại hồ đồ mắng người vô lễ như vậy, có lẽ cô bị hắn chìu đến hư rồi.

Đôi khi cô nghĩ làm vợ thật sung sướng, nhưng làm vợ của hắn lại càng sướng hơn. Cô biết mình được hắn để mặc làm càn.

Cô đặt bát cơm xuống, chỉ có cơm và muối rang, những hạt muối quý hiếm cuối cùng cô không nỡ ăn, lần này để dành tất cả cho hắn.

“Ăn đi!” Cô nhẹ nhàng đặt bát cơm xuống bàn, ánh mắt lưu luyến trên đôi môi đang mím chặt của hắn.

Cô cũng có chút nhớ hương vị của ai đó! Nhưng lại ngại ngùng không dám chủ động, tự nhủ bản thân phải dằn lòng xuống vậy.

Cô cụp mi xuống tự mắng chính mình: Mặt mũi đâu? Tự trọng đâu? Tại sao lại nghĩ đến chuyện xấu hổ đó?

Trương Duật cười, nụ cười hiền lành và phảng phất một sự mãn nguyện vô bờ bến. Hắn nhìn bát cơm lại nhìn cô, nhìn đến chăm chú khiến cô có chút mất tự nhiên.

Cô sờ mặt, ấp úng hỏi:

“Chàng nhìn gì vậy?”

Hắn cúi xuống ăn cơm, khóe miệng khẽ cong cong:

“Nàng xinh hơn rồi!”

Cái tên dẻo miệng này!

Một câu nói khiến cho tất cả bực dọc trong lòng cô bay biến đi, phàm là nữ nhân ai chả thích được khen, cô cũng vậy.

Chỉ có điều trước nay, cô sống quá lý trí, đối với cô lời khen đều quy tất cả vào một quỹ đề phòng, không đáng để tâm.

Nhưng cô chỉ quan tâm đến cảm nhận của hắn.

Cô hơi ngượng không biết mặt cô có đỏ không, nhưng cô thấy da mình rất nóng. Vội lảng tránh lời khen, nói một câu không liên quan.

“ Chàng gầy đi rồi! Sau này phu nhân sẽ nuôi chàng trở lại như trước đây.”



Hắn nuốt miếng cơm khô khốc xuống, đăm chiêu nhìn cô miệng nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt có một chút mông lung buồn bã.

Trong con ngươi đen nghịt đó như một bầu trời đêm vừa rộng vô tận vừa tăm tối lại lấp lánh ánh sáng của hàng vạn vì tinh tú. Bí ẩn và tĩnh mịch.

Cô rất muốn lý giải tại sao, nhưng lại không thể thăm dò tâm ý của người đàn ông này được.

“Ừ! Nàng nuôi ta đi! Từ nay ta là người bình thường rồi, từ nhỏ đến lớn ta đều ở quân doanh cầm kiếm bảo vệ giang sơn... nay... là một kẻ trắng tay.”

Cô biết hắn nghĩ gì, hắn đang lo lắng về tương lai của hai người sau này.

Cô còn tưởng có chuyện gì khiến hắn buồn, hóa ra là vấn đề nhỏ này sao?

Cô vội an ủi:

“Mới xuất ngũ sẽ còn hơi bỡ ngỡ, nhưng sau này chàng sẽ quen thôi. Chúng ta còn trẻ, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Cả ta và chàng cùng cố gắng, cùng bắt đầu lại.”

Trương Duật chớp mắt cười mỉm, không nhịn được mà vươn tay véo má cô.

“Phu nhân nhà ai vừa ngoan ngoãn lại xinh xắn thế này?”

Võ Đông Nhiên mở mắt chớp chớp hiện ra vẻ xấu hổ, miệng có chút phụng phịu nhưng cơ mặt giãn ra phảng phất ý cười nồng đậm, nửa ngày sau nhịn không được ôm mặt.

“Chàng bị sao á! Đừng có khen nữa! Ngại chết đi được!”

Trương Duật cười tủm tỉm nhai tiếp miếng cơm cuối cùng, đôi mắt sắc bén của một vị tướng lúc này lại vô cùng hiền hòa.

“Sắp bảy năm rồi. Chúng ta nên duyên đã bảy năm. Ta khen vợ của mình thì có gì phải xấu hổ.”

Hắn đặt bát trống không xuống, uống ngụm nước bên cạnh rồi ung dung nói tiếp:

“Đời người ngắn lắm! Phải trân trọng từng ngày từng tháng.”

Võ Đông Nhiên ngẩng lên lại một lần nữa bắt gặp trong mắt hắn khắc khoải một sự lo lắng, nhưng rất nhanh lại ẩn giấu đi.

Cô chỉ biết gật đầu thụ động theo lời hắn, có lẽ hắn vẫn lo lắng cho tương lai sau này.

“Duật, chàng đừng có lo. Ta có nghề thuốc, hành y cứu người tuy không giàu có nhưng vẫn vẫn kiếm cơm đầy bụng được. Trước kia ở Cổ Lũng chả phải ta cũng từng hái thuốc kiếm tiền nuôi chàng đó sao, chàng đừng như vậy nữa!”

Trương Duật lại miễn cưỡng gật đầu, ánh mắt chan chứa ý cười, lại không an phận xoa xoa đầu cô như một đứa trẻ.

“Ừ!”

Cô bĩu môi: lại Ừ! Vô tri, kiệm lời đến thế sao? Một câu kích lệ cô cũng không có.

Trương Duật nhìn cái bát trống trên bàn, chậm rãi nói:

“Thời gian này, nàng ăn uống như thế này sao?”

Hẳn việc cô cho hắn ăn cơm với muối đã tiết lộ phần nào câu trả lời rồi, thời đại khốn khổ thiếu ăn, cô không thể bắt cá, không thể đi săn, không trồng trọt được lấy đâu ra lương thực để ăn.

Những ngày không có hắn, cô thỉnh thoảng có hộ sinh cho mấy nhà nghèo túng không có tiền gọi bà đỡ.



Đổi lại cô cũng chả được một quan tiền cắc bạc nào, hôm nào may mắn thì được bữa khoai nóng.

Đêm nay hắn về đột xuất trúng vào ngày cô vơ vét những hạt gạo cuối cùng, nấu một bữa cơm sau những ngày triền miên cháo trắng.

Cô cúi đầu, theo thói quen cũ lại vân vê vạt áo. Ánh mắt của Trương Duật lưu chuyển chú ý đến từng cử chỉ nét mặt của cô, hắn cũng đoán ra tất cả.

Hắn nắm lấy tay cô, từng ngón tay khẽ siết chặt lấy. Trong đầu sắp xếp tất cả để cho cô một trả lời hợp lý về việc bỏ cô ở lại nơi hoang sơ này.

“Ta biết nàng khổ lắm! Mỗi đêm ở biên giới ta vẫn âm thầm nhìn về nơi này, rừng núi mênh mông tăm tối cản trở ta, che khuất nàng. Nhưng ta biết ở phương xa nàng vẫn đang đợi. Ta cố gắng thu xếp mọi thứ chu toàn trước khi ra đi, để không mắc nợ với quốc gia, không mang tội với nhân dân. Đông Đông, cám ơn nàng đã luôn chờ ta. Làm vợ của một người lính không hề dễ dàng, đặc biệt hơn là phu nhân của Trương Duật ta, nàng lại càng thiệt thòi.”

Cô đã chờ hắn ba năm ở quân doanh, ngày ấy cô không biết hắn đóng quân ở doanh trại nào. Cô ở Kỳ Cấp chờ mãi chờ mãi cuối cùng hắn cũng xuất hiện. Sau đó, cô lại chờ hắn chinh chiến ở các chiến trường khác. Mãi đến đêm nay, cô lại vừa kết thúc mấy tháng ngóng trông mòn mỏi.

Cuộc đời bôn ba của Võ Đông Nhiên là chuỗi ngày dài dõi mắt nhìn theo Trương Duật, nhìn hắn từ trong lồng sắt đến tận chiến trường máu lửa.

Trong khi Võ Đông Nhiên còn chưa biết nói gì, thì bỗng cảm thấy có gì đó mát lạnh dưới vòm cổ.

Hắn ngồi trước cô, nhoài người đến gần vừa đeo lên cổ cô một sợi dây chuyền có treo một quan tiền mới tinh, sáng loáng được đúc bằng vàng. Ở giữa xâu vào một sợi dây lanh đỏ đối nghịch với màu vàng lóa mắt đó.

“Đông Đông! Nàng còn nhớ đêm đó chứ, nàng nói cưới nàng chỉ cần một quan tiền.”

Cô có chút bất ngờ, ánh mắt hết nhìn hắn lại cúi xuống nhìn vật hắn vừa trao, lời nói vừa ngạc nhiên vừa có chút bất đắc dĩ:

“Nhưng quan tiền này...”

Quan tiền này là vàng, quá đắt đỏ. Giữa lúc đói khổ loạn lạc như thế này, cô không dám đeo thứ cao sang thế này, nhỡ gặp cướp thì phải làm sao?

Hắn chống tay lên bàn, cười buồn khi thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn hoảng sợ của cô.

“Năm xưa, ta từng hứa sẽ làm đủ sáu lễ để danh chính ngôn thuận rước nàng về dinh, nhưng hiện giờ... tạm thời chưa thể. Ta đặt trước sính lễ được không? Cũng không thể chỉ là một quan tiền bình thường, cưới nàng không thể qua loa như vậy. Ta đã đặc biệt nhờ quan Quản sự quốc khố đúc đồng tiền này, thế gian này chỉ có một đồng duy nhất, trên đó có khắc tên của chúng ta.”

Võ Đông Nhiên lật mặt sau của quan tiền, hóa ra có hai chữ “Đông Duật” viết theo Hán tự. Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, màu vàng ấy tỏa ra nhiều luồng sáng nhấp nhánh lấp lóa thật lóe mắt.

Cô đỏ mắt nhìn hắn, cười mãn nguyện , tay vân vê xoa xoa hai chữ “Đông Duật” mà lòng như được phủ một lớp mật ngọt.

“Vậy là đủ rồi! Đủ rồi!”

Đêm đó, sau khi Trương Duật tắm rửa xong, lần đầu tiên cô và hắn cùng nằm trên một chiếc giường trong căn nhà mới dựng, tạm cho là chốn dung thân đầu tiên của hai người sau ngần ấy năm xảy ra biến cố.

Trương Duật ôm Võ Đông Nhiên vào lòng, cô gối đầu trên lồng ngực của hắn. Ánh mắt lưu luyến nhìn cái cằm cương nghị của hắn, cô khẽ đưa tay lên vuốt mấy cái cảm nhận chân thật từng xúc cảm lưu lại trên từng đầu ngón tay.

“Ngày mai ta cạo râu cho chàng nhé!”

Trương Duật cuối mặt nhìn cô rồi khẽ “ừ”, cánh tay to cứng càng ôm cô chặt hơn. Lần đầu tiên cô có cảm giác an toàn như vậy trong căn nhà này.

Ấm áp, hạnh phúc, rung động tình thân từ trong cốt tủy phát ra, chân thật đến nỗi cô có thể ngửi được, nghe được theo một cách chân thật nhất.

Võ Đông Nhiên mơ màng ngủ thiếp đi, đêm nay cô mệt rồi, thật sự rất mệt.

Cô cũng cảm nhận được Trương Duật cũng không kém cô là bao, hắn gầy đi, cả người toát một cái gì đó rất khó nói, khó nắm bắt.

Nhưng cô cũng không muốn quá tốn quá nhiều tinh lực để suy đoán, vốn dĩ trước giờ hắn nghĩ gì đều nằm ngoài tầm với của cô. Hắn có thể đi guốc trong bụng cô, nhưng cô ngược lại thì không thể.