Trương Duật ngồi giữa rừng cùng với một đám đàn ông y trang cũ kỹ rách rưới, trên mặt của bọn họ ai nấy đều lấm tấm vết máu tươi còn chưa kịp khô. Họ là những thợ săn cùng đồng hành với Trương Duật từ ngày hắn đến định cư ở địa phương này.
Hắn ngồi trên gốc của một cái cây cổ thụ giữa rừng, dáng vẻ có chút mỏi mệt lẫn lười nhác, mí mắt khép hờ không buồn nói chuyện với mấy người xung quanh.
Xung quanh hắn lúc này chỉ còn là tiếng thở dốc, mùi hồ hôi nồng đậm lẫn mùi máu tanh. Một tiếng lá rơi, một tiếng chim hót cũng không có. Nơi này vừa diễn ra một trận chiến khiến chim muông hoảng sợ lánh xa, chỉ còn lại đám người bọn hắn.
Không ai dám lên tiếng gọi hắn, bởi lẽ cái người lạnh băng này vừa mới chiến đấu cùng với họ giết một con bạch hổ lớn chưa từng thấy.
Hắn lại là người dẫn đầu đoàn xông trận, cũng là kẻ cuối cùng quần thảo trực diện với dã thú suốt một canh giờ.
Cỏ cây bên cạnh bị bè nát, đất đá bị xới tung tại khu vực diễn ra trận ác chiến, đủ thấy lần này con thú lớn đến mức nào và Trương Duật là kẻ kinh khủng ra sao!
Hắn quá mạnh. Điều này không ai nói, nhưng đều ngầm thừa nhận.
Bạch hổ bị kết liễu bằng nhiều vết dao đâm chí mạng ngay cổ, hai mắt bị hắn đấm đến bật hẳn tròng mắt ra ngoài, nhầy nhụa máu thịt.
“Anh Duật, lần này bọn em phải cung kính chắp tay bái anh ba bái.”
Trương Duật đang nhắm nghiền mắt liền hé mắt nhìn người vừa nói, hắn phất tay có ý nói đừng quá để tâm, mà vốn dĩ hắn cũng không thấy có gì to tát.
Đối với hắn mà nói, gặp địch là phải chiến đấu, lần này gặp thiên địch rừng sâu hắn còn đứng đó chờ hổ nuốt vào bụng sao?
Cho nên mấy lời cảm tạ này hắn không muốn nhận. Cuối cùng, nghĩ nên có chút khách khí, nơi này không phải quân doanh.
“Không cần, cùng một nhóm cả.”
Một người khác lên tiếng, cũng là một thanh niên chỉ đang độ hai mươi hiền lành chất phác:
“Anh có công lớn nhất, theo luật anh được chọn phần trước.”
Trương Duật nhìn về phía con hổ đang nằm ở phía xa, mày kiếm khẽ nhếch lên ngầm suy nghĩ, ánh mắt lóe sáng một tia sáng.
Hắn không nặng không nhẹ nói:
“Ta lấy bộ lông.”
Săn được hổ vốn đã khó, mà còn lại bạch hổ thì lại càng quý hiếm hơn. Nếu hắn lấy bộ lông thì tất cả các phần còn lại sẽ được đem đi nấu cao rồi chia nhau.
Mọi người cũng không tính là thiệt.
Mọi người cười ồ lên, ai nấy đều vui vẻ với quyết định này của hắn.
“Tấm da bạch hổ anh tính làm gì?”
Trương Duật dường như đã có sẵn câu trả lời từ trước, hắn liếm môi đáp:
“Làm đệm cho vợ ngủ!”
Trong làng Hạ Sương, mọi người cũng biết Trương Duật có một cô vợ kín tiếng, hành nghề bà đỡ.
Đặc biệt, hắn che chắn vợ kỹ đến mức mỗi khi nàng ta ra ngoài hắn đều đi cùng, cũng không ai dám liếc ngang liếc dọc chiêm ngưỡng cô vợ trẻ của hắn dù chỉ là nửa ánh mắt, bởi cái người đi bên cạnh quá mức áp bức người xung quanh.
Vợ của Trương Duật nghe đồn rất xinh đẹp, nhưng tiếc là chỉ có ai từng sinh con đẻ đã từng nhờ nàng hộ sinh mới được thấy mặt trực diện.
“Anh bảo hộ vợ kỹ thế, sợ mất vợ sao? Nên cho nàng ra ngoài lao động với người ta, đừng giữ mãi trong nhà sinh hư.”
“Đúng, đàn bà phải biết đi chợ, biết kéo sợi dệt vải. Anh đừng kham hết là thiệt cho bản thân.”
“Nàng xinh đẹp nhưng phải dạy Duật ạ, anh đi rừng đánh đổi mạng còn nàng phải biết lo toan cho cuộc sống.”
Mỗi người một câu, bề mặt là ý tốt muốn đòi công đạo cho Trương Duật. Nhưng đây có phải là điều hắn muốn không?
“Đủ rồi!”
“Từ nay ta không muốn nghe bất cứ ai bàn luận về gia đạo nhà ta nữa. Đây là lần cuối.”
Hắn liếc mắt, phóng cái nhìn không mấy thiện cảm nhìn vào mấy kẻ nhiều lời vừa rồi, lời nói ra mang theo lửa giận chết chóc.
Nhưng rất nhanh đã bị chính hắn dập tắt bằng một hơi thở dài, mày khẽ nhíu lại.
Nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ có phản ứng rất quyết liệt, nhưng hoàn cảnh này hắn hoàn toàn bỏ đi ý định đó, hai tay nắm chặt kiềm chế ý muốn động tay động chân.
Không ai bảo ai đều nín thinh, đều là người trưởng thành họ ngửi được mùi thuốc súng trên người hắn.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, một người đàn ông bằng tuổi Trương Duật lên tiếng giảng hòa.
“Nhiều chuyện quá đi, vợ hắn hắn quản. Còn các người nên quản cái miệng của mình.”
Nói rồi người đó quay sang Trương Duật áy náy nói, vừa muốn nói cho tất cả những kẻ ngồi đó nghe:
“Họ chỉ là bất bình cho ngươi, cũng không ý xấu. Phu nhân nhà ngươi ta đã gặp qua, là nữ nhân rất đoan trang chính trực. Giúp người không màng danh lợi, mấy hôm ta thấy nàng hộ sinh cho nhà người ta, chỉ nhận được bát nước lã nàng cũng không một cái chớp mắt mà nhận lấy. Người như vậy thật hiếm có.”
Lửa giận trên người Trương Duật dường như được một luồng gió mát xoa dịu, ánh mắt hắn nhàn nhạt cụp xuống, nhưng không che giấu nổi một tia dịu dàng vương trong đáy mắt khi nghe nhắc đến Võ Đông Nhiên.