Tử Thần Dịu Dàng

Chương 64: Tiếng gọi của trái tim



Lúc chị Tang liếc mắt đưa tình nhìn hắn, không phải cô không biết trong ánh mắt ấy có mấy phần ám muội, mấy phần gợi tình, cảm giác này khó chịu đến mức cô chỉ có thể gắng gượng cười nói bâng quơ để cho qua mọi hỗn loạn trong lòng.

Lúc Trương Duật lôi cô đi, cô vừa giận vừa thấy thoải mái, chỉ muốn hắn có thể lôi cô đi nhanh một chút nữa.

Không nghĩ thêm, Võ Đông Nhiên dứt khoát phủ tấm áo lên thân thể hắn, cẩn thận chèn ra hai bờ vai, phủ kín từ cổ xuống nửa thân dưới.

Hắn rất cao, đôi chân dài lực lưỡng cứ thể lộ hẳn ra ngoài. Đành vậy, cô lẳng lặng đứng lên rảo bước trở về giường của mình.

Nhưng chưa kịp bước thêm một bước thì cánh tay bỗng nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lấy, bao phủ toàn bộ bàn tay nhỏ bé của cô.

Võ Đông Nhiên kinh ngạc quay lại, thấy Trương Duật đã mở mắt tự khi nào, hắn cười thành một đường rất nhẹ trên môi, vòm mắt phượng cong cong nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ lựng lên vì bối rối của cô.

Không nói một lời, hắn kéo cô ngã xuống, cứ thế một tay đỡ sau lưng, một tay vòng qua vùng bụng kéo sát toàn thân thể cô lọt thỏm trong lòng hắn.

Võ Đông Nhiên bàng hoàng há miệng không nói nên lời, theo bản năng bám chặt lấy cánh tay hắn, rồi lại nhanh chóng giằng mạnh cố đẩy ra.

“ Ngươi buông ra... làm gì vậy?” Cô thở hổn hển.

Đôi đồng tử của hắn thu tất cả cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì giận của cô vào bên trong. Dáng vẻ lúc này của cô mềm mại như nước, nhưng lại là nước sôi nóng bỏng, có thể gây ra tổn thương rất lớn bất cứ nam nhân nào.

“ Nàng... vừa định làm gì?” Hắn cười với cô, một nụ cười mỉm rất đẹp, không có bài xích nóng giận, không có ghét bỏ hay xa cách, cứ như hắn đang cười với một bóng hình đã muôn trùng xa cách, vạn lần nhớ thương bấy lâu nay. Ở một hoàng cung xa hoa tráng lệ nào đó... người mà hắn quan tâm.



Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua khiến cô hoảng hốt, cô càng đẩy mạnh tay hắn ra, cắn răng đè nén xúc cảm ngọt ngào vừa thoáng qua trong lòng, để thay vào là sự chống cự quyết liệt, nhưng lại không thể nào thoát ra khỏi vòng tay cứng như đá ấy.

“Chỉ là cho ngươi một tấm áo.” Cô gắt lên.

“ Trước đó?” Hắn nhếch môi cười gian xảo, ánh mắt cũng thấp thoáng một sự chờ mong.

Cô nuốt nước bọt, cố gắng điều chỉnh hơi thở sắp sửa buông ra một câu nói dối hợp lý.

Nhưng hành động này, lại khiến chiếc cổ trắng ngần thon thon xinh đẹp đang ngửa lên khẽ động yết hầu, càng kích thích sự hứng thú của nam nhân trong con người hắn.

Hắn khẽ cuối sát mặt, phà hơi thở nóng bỏng vào má cô thâm trầm nói “Tất cả mọi hành động của nàng, ta đều có thể cảm nhận được. Vừa rồi, tay nàng sắp sửa chạm vào mắt của ta... Võ Đông Nhiên lá gan càng lúc càng lớn! Nàng không biết ta là nam nhân đã trưởng thành sao?”

Toàn thân cô trở nên mềm nhũn vô lực nằm yên, răng khẽ cắn môi bộ dáng bối rối xấu hổ đến mức chỉ ước muốn lập tức biến mất khỏi nơi này.

“ Ta...ta...” Cô biết mình lại thất thố nữa rồi, miệng lưỡi không thể linh hoạt như ngày thường được nữa.

“ Ta ta cái gì? Làm chuyện xấu nên không đuối lý sao?” Hắn có thể nhìn thấu cái bộ dáng chật vật lúc này của cô.

Dù sao hắn cũng lớn hơn cô rất nhiều tuổi, một chút tâm tư tuổi mới lớn của thiếu nữ hắn hoàn toàn có thể nắm bắt. Nên mỗi một câu nói đều mang đầy tính công kích, tấn công dồn ép không cho cô một chút đường lùi.

Nữ nhân nhỏ bé dịu dàng đang nằm trong lòng hắn, vành mắt hơi phiếm hồng, da mặt đỏ bừng cứ thế run run muốn nói nói gì đó lại không nói được.