Tử Thần Dịu Dàng

Chương 67: Cơm giao thừa



Chị Tang đi bước qua cô, trên tay không có chút muối nào cả. Căn bản cái nàng ta cần trong gian bếp kia không phải là muối.

Bỗng chốc mọi thiện cảm của cô với người nữ nhân này biến mất sạch sẽ, chỉ còn vương lại sự khinh thường, rẻ rúng.

Trên khuôn mặt chị Tang có vẻ không được vui lắm, có chút giận dỗi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Cô khó hiểu không biết có phải cô phá hỏng chuyện tốt của hai người họ nên mới có thái độ như vậy hay không!

Sau khi chào một câu nàng ta bước ra cổng đi thẳng, trong bóng tối cô nghe có tiếng làu bàu của gã chồng

“ Còn chưa nấu cơm, chưa giặt quần áo, nàng vác mặt đi đâu?”

“ Được rồi, được rồi... tối nay ta tạ tội với chàng được chưa?”

“ Con ngựa cái...”

Tiếng cười đùa của hai người họ xa dần xa dần mới khiến cô bừng tỉnh.

Vừa quay đầu, trán đã đụng trúng vòm ngực của hắn, hắn đứng sau lưng cô từ rất lâu rồi mà cô không hay biết.

“ Thơ thẩn cái gì thế!” Hắn nghiên đầu dò xét cô, vẫn một ánh mắt thâm thúy không đoán được suy nghĩ bên trong.

“ Không có gì!” Cô mặt lạnh như tiền, chẳng buồn nhìn hắn một cái.

Hắn cũng không quan tâm, lặng lẽ ngồi vào mâm cơm đã dọn sẵn

“ Ăn đi! Có món mới đó”



Cô nhìn vào mâm cơm đầy đủ thức ăn, thịnh soạn hơn rất nhiều lần so với bữa ăn hàng ngày. Cơm nếp, thịt ếch nướng trong ống tre, rau xào, còn có những con dế cơm béo múp căng bóng phủ bên ngoài một lớp mỡ trâu óng ánh, được xâu lại trong thanh nứa.

“ Ngươi kiếm đâu ra mấy món này?” Cô vẫn không hề vui vẻ, nhưng lại cực kỳ tò mò. Vốn dĩ bình thường ở vùng này chỉ có cơm gạo rau rừng ăn qua ngày đã là may mắn lắm rồi, cô cũng không dám tiêu hoang phí tiền bạc để mua đồ ăn ngon.

“ Một người bạn mang đến.” Ánh mắt hắn hiện ra ý cười, cũng không giải thích thêm gì với cô.

Bạn sao? Là tiện phụ thì có! Cô khẽ nhếch miệng cười mỉa mai, mâm cơm trước mặt trở nên chói mắt đến khó coi. Cô chả buồn động đũa, chỉ muốn nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận đưa một miếng vào miệng rồi lại buông đũa, xem như đã ăn xong.

“Chê sao?” Hắn ngưng lại nhìn cô dò xét rồi nói

“ Tết Nguyên Đán ăn một bữa đàng hoàng một chút! Ta cũng chỉ có khả năng đến đây thôi. Lúc nãy có nhờ người ta giúp một chút.”

Cô mới ngẩn đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt long lanh có một chút do dự, một chút suy xét, một chút nhẹ nhõm.

“ Tết Nguyên Đán ?”

“ Ừ, sống lâu trong núi nên quên mất lễ lớn của dân tộc sao? Hôm nay là giao thừa.”

“ Lúc nãy hai người là nấu ăn?” Cô thấp thỏm nhỏ giọng hỏi

“ Ừ.”

" Hai người có thật là..." Cô nói giữa chừng lại ngưng, thật sự vấn đề này không liên quan đến cô, nó chưa từng là của cô.

Hắn ngưng đũa, thâm thúy nhìn cô, rồi bỗng nhếch miệng cười, nói một câu cô không thể hiểu “Đồ ngốc”

Mặc dù bị hắn chửi một câu vuốt mặt không kịp nhưng bỗng chốc tinh thần cô sảng khoái hơn hẳn, đồ ăn trước mặt cũng trở lại mùi vị bình thường của nó, lúc nãy tại sao lại trở nên đắng chát như vậy. Chẳng mấy chốc đã ăn một bụng no căng.



“ Duật!” Cô nhìn mâm cơm trước mặt rồi lại nhìn hắn.

Trương Duật ngẩng đầu nhìn cô, ngưng gắp thức ăn, vẻ mặt có ý muốn cô nhanh nói hết mọi suy nghĩ ra, cứ bần thần ấp úng mãi cũng khiến hắn khó chịu nuốt không trôi

“ Nói!”

“ Người bạn đó hông phải là của chị Tang đem đến đó chứ, hai ngươi gặp nhau khi nào sao ta không biết.” Cô cố gắng nói giọng bình thản hết sức có thể.

“ Không phải. Một người bạn, sáng mai sẽ cho ngươi gặp.”

“ Có nguy hiểm không, tin tưởng được chứ?” Cô có chút lo lắng, điều cô sợ nhất lúc này là gặp người quen, những người có liên quan đến triều đình.

“ Có nguy hiểm”

Mặt cô đanh lại, trán bỗng chốc đổ ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn nhìn dáng vẻ nhát chết của cô, đuôi mắt và môi hiện ra ý cười chế giễu

“ Nhưng tin tưởng được. Đừng sợ!”

Cô thở ra trong bất an, tuy cô tin tưởng hắn sẽ không hại cô, nhưng lại vừa lo sợ hắn sẽ nuốt lời hứa.

Ý nghĩ có kẻ nào bí ẩn đến mức xuất hiện ở nơi này, mà cô lại không phát giác được khiến cô sợ hãi.

Cô chợt nhớ đến ba người hôm trước đi tìm Trương Duật lúc ở chợ phiên của Miêu Tộc. Nếu hắn biết cô che giấu sự việc này không biết sẽ có thái độ như thế nào, liệu hắn có nổi giận rồi thất hứa bỏ mặc cô hay không?

Sáng mai người bạn của hắn đến rồi, sẽ có rất nhiều khả năng xảy ra. Cô có nên thú nhận với hắn, nhẹ nhàng xuống nước năn nỉ với hắn? Hay là cứ mặc kệ mọi chuyện đến đâu thì đến?