Tư Thiếu Độc Sủng Vợ Mới

Chương 12



Trong nhà có bốn người đang ngồi, người ngồi ở vị trí chính giữa, mái tóc hoa râm chống gậy nhưng khôn khéo sắc bén là ông nội của cô, lão phu nhân ngồi bên cạnh ông ta ăn mặc vô cùng khéo léo quý khí là bà nội của cô; người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi nho nhã lịch sự ngồi trên ghế sa lon bên trái là cha của cô, còn người phụ nữ xinh đẹp ôn uyển tỏ vẻ thấp thỏm bất an ngồi phía bên phải là mẹ của cô.

"Giấy chứng nhận kết hôn đâu? Lấy ra đây xem nào!"

Đây là bà nội của cô, giọng nói tràn đầy uy nghiêm, uy nghiêm đến mức cay nghiệt.

Diệp An Cửu không tiến lên, khẽ nghiêng người tựa vào trên tường, cô nâng khuôn mặt không trang điểm của mình lên đối mặt với sự chất vấn của mấy người này, cười châm chọc nói: "Để bà nội phải thất vọng rồi, người ta không nhìn nổi cháu!"

"Vô liêm sỉ!" Cha cô Diệp Thế Khang cả kinh vỗ mạnh lên bàn, vẻ lịch sự nho nhã đã thay bằng vẻ mặt dữ tợn vì lửa giận: "Có phải con lại làm mình làm mẩy hay không? Con đã làm gì người ta?"

Cũng không trách Diệp Thế Khang nói như vậy được, xét cho cùng Diệp An Cửu đã có tiền án dài dằng dặc rồi, nhà người ta là con trai gây họa, Diệp gia là con gái gây chuyện, từ lúc Diệp An Cửu mười tuổi bắt đầu đi học võ, người bị cô đánh đến nhập viện đều đã đếm không hết, cũng không biết đi đến đồn cảnh sát bao nhiêu lần, quen thuộc đến nỗi từ nhân viên cho đến đồn trưởng bên đồn cảnh sát đều biết cô.

Lúc Diệp An Cửu mười tám tuổi, cô tham dự một bữa tiệc của giới chính trị, có một thẩm phán khoảng bốn mươi tuổi coi trọng cô, Diệp Thế Khang biết thời biết thế bảo cô đi với người ta, kết quả chưa được mười phút, cô đã đập vị thẩm phán đó thiếu chút nữa gãy thằng nhỏ, làm sau đó Diệp Thế Khang bị đối phương chỉnh đến mức thiếu chút nữa không giữ được chức Thị trưởng.

Tương tự như vậy, nếu Diệp An Cửu không kết hôn, chắc chắn không phải là đối phương không muốn, mà cô ra tay với người ta, làm bây giờ Diệp Thế Khang đã bắt đầu suy nghĩ phải đi bồi tội thế nào, nhưng nếu lần này người ta thật sự xảy ra chuyện, ngay cả tội ông ta cũng không thể nào bồi thường nổi.

"Mày cái đứa nghịch nữ này!" Diệp Thế Khang xông lên muốn đánh Diệp An Cửu, lại bị mẹ Trữ Dung đã sớm chuẩn bị xong tâm lý ôm chặt lấy, cầu khẩn.

"Thế Khang! Ông đừng đánh con bé, tôi xin ông đấy! Không phải là con bé không có lòng, mà con bé không muốn gả cho người mình không quen biết, chúng ta cũng đừng ép con bé được không?"

Thấy mẹ mình lại ủy khúc cầu xin, Diệp An Cửu cảm thấy ê ẩm, lồng ngực quặn đau.

Diệp Thế Khang đang tức giận đến mức bốc khói nào nghe được lời khuyên, ông ta tức giận đến mức đẩy Trữ Dung ngã nhoài trên đất, hét to: “Bà có biết đó là ai không? Đó là Tư gia, là cháu trai của lão tư lệnh của quân đội đất nước đó, ngay cả chủ tịch nước cũng phải tạo mối quan hệ, đó là người Diệp gia chúng ta không thể với cao được, nếu bọn họ không chọn trúng cái đứa nghiệt chướng này, bà cho rằng nó có thể gả vào Tư gia à?"

"Vinh hoa phú quý không muốn, bây giờ nó lại đắc tội với người ta, nếu bị trả thù, vậy Diệp gia coi như xong rồi!"