Tiên Lộ

Chương 24: Đệ nhất nhân dưới Kết Đan kỳ



Chương 24: Đệ nhất nhân dưới Kết Đan kỳ

- Rõ ràng lần này là Trúc Cơ tu sĩ của Vân Mộng Tông, sao lại đổi ra ít đồ như vậy? Mới tháng trước còn gấp rưỡi lần này.

Đoàn Tâm đang tranh luận với một trung niên nhân.

- Vật giá bây giờ khá leo thang, đến linh thạch còn giảm rất nhiều nói chi mấy đồ vật, hiện rất căng thẳng, mỗi giây phút trôi qua đều có thể triển khai cuộc chiến tổng thể.

Trung niên nhân đáp, hắn là người đổi đồ ở quầy.

Một tu sĩ Trúc Cơ của liên minh chính đạo thì có thể đổi được một vài món pháp khí, linh thạch, dược liệu, đan dược, bùa chú,... Giá thành khá cân đối trong hai năm nay.

- Không lẽ chỉ mới hai năm ngắn ngủi thì phải chạy trốn? Ta chưa bòn rút hết của Tán Tu Hội, khó đây, khó đây.

Đoàn Tâm suy nghĩ, lúc sau gãi đầu khó chịu.

Đoàn Tâm đành lấy vài món đổi được rồi trở về lều của mình. Căn lều không to nhưng cũng đủ tiện nghi, Đoàn Tâm theo thói quen ngã mình xuống chiếc giường êm ái, nằm ngửa mình nhìn lên.

- Bòn rút cái Tán Tu Hội này chưa hết vốn luyến, nếu buộc phải rời đi trốn tránh thì bắt buộc phải rời khỏi cái đại lục này, trở về gia tộc thì c·hết không nói, ngoan cố ở lại thì không yên thân, phía thánh địa thì mình chỉ là một hạt cát giữa lòng sa mạc. Hầy, khó thế nhỉ!

Đoàn Tâm suy nghĩ, suốt thời gian dài hắn suy diễn và lập ra nhiều kế hoạch để sống sót ở đây nhưng lần nào cũng có vài biến số không lớn thì nhỏ khiến Đoàn Tâm lâu lâu lại phải thay đổi một tý.

- Tư Không Nhất thì đã yên tâm, Tư Không Nhị thì đang tích trữ nguyên liệu, chừng vài tháng nữa là có thể Trúc Cơ, vài món pháp khí, bùa chú, thần phù, kiện pháp bảo lấy được từ bọn liên minh chính đạo cũng kha khá, chỉ còn tên Cổ Nhật Phương Thiếu kia, hắn không dưới mình về việc dùng não, hầy.

Đoàn Tâm sắp xếp lại suy nghĩ, hắn thở dài liên tục.



Nằm đó một chút cũng tặc lưỡi rồi đi ngủ. Sáng hôm sau, khi mặt trời chỉ mới lên một nửa thì Đoàn Tâm cũng theo thói quen mà tỉnh dậy. Đang còn ngồi trên giường thì nghe tiếng chuông triệu tập. Đoàn Tâm rời khỏi giường rồi đi đến lều chính của trại.

Ở lều chính ngoài Đoàn Tâm thì cũng có khoảng hai mươi tu sĩ cùng cảnh giới với hắn, từ sơ kỳ Trúc Cơ đến hậu kỳ Trúc Cơ cũng có. Có người quen biết nhau nên bắt chuyện, có người không quen không biết ai thì đứng đấy, Đoàn Tâm cũng nằm trong nhóm người không quen không biết ai.

- Có người đến, linh áp kinh khủng quá!

Một người trong đấy kinh hô lên, mọi người có cả Đoàn Tâm theo hướng chỉ tay mà nhìn theo.

Một đường sáng màu vàng kim bay từ trên trời đáp xuống, tuy nhìn qua như là Kết Đan kỳ tu sĩ di chuyển nhưng lấp ló trong đấy vẫn còn hình người.

- Giả Đan cảnh?

Đoàn Tâm suy nghĩ.

Đường sáng màu vàng kim đáp xuống cùng với linh áp theo sau đó. Nhiều người phải vận hết sức mới có thể đứng vững. Đường sáng từ từ tan đi, hiện ra là một thiếu nữ tuyệt đẹp cùng với dáng vẻ khá kiêu ngạo, ánh mắt sắt sảo, cùng với một bộ y phục màu vàng kim tôn lên đường cong quyến rũ khiến cho những nam nhân ở đấy trố mắt ra nhìn.

- Ha, trẻ như vậy hoặc là có công pháp hoặc đan dược trú nhan, hoặc là thiên tài tu luyện vài chục năm đến Giả Đan cảnh. Nữ nhân, suy cho cùng cũng chỉ là một nắm bụi khi mất đi.

Đoàn Tâm đứng đó suy nghĩ, một lúc sau thì cười nhẹ, loại mị lực này chưa thể làm hắn phân tâm.

- Đây là Kim tiểu thư, con gái của vị Kết Đan tu sĩ thuộc Tán Tu Hội. Hôm nay tiểu thư đến đây là để cùng với mọi người một phen sống c·hết với lũ liên minh chính đạo kia khi có chiến sự.

Người cung kính đứng kế bên lên giọng nói, hắn cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ ở đây.

- Gọi là là Kim đạo hữu là được, các vị đạo hữu yên tâm, có Kim nương ta là đệ nhất nhân dưới Kết Đan kỳ thì khả năng chiến thắng rất cao, chưa kể đến cha của ta cũng sắp nhận chức quản lý ở đây.



Kim tiểu thư kia nhìn sơ qua một lượt rồi giọng cao ngạo nói.

"Đệ nhất nhân dưới Kết Đan kỳ" là không phải chuyện giỡn, nếu vỗ ngực xưng là như vậy thì không ít thì cũng nhiều những người cùng cảnh giới sẽ đến thách đấu để chứng minh lời nói. Trong tu tiên giới kẻ xưng như vậy thì không ít và c·hết vì danh xưng đất cũng rất nhiều.

- Giả Đan? Ta cũng từng giao chiến với Giả Đan, tuy chỉ phát ra một phần lực nhưng chung quy là ta thắng, thôi kệ đi, ả chưa động đến ta thì ta chẳng thèm mà động đến, nhường cho mấy tên liếm chân kia đi.

Đoàn Tâm cười cười, sau đó cứ im lặng mà đứng đó.

Chỉ là một buổi họp mặt và bàn việc đơn giản, trọng tâm của hôm nay chỉ là "Đệ nhất nhân dưới Kết Đan kỳ" của vị Kim tiểu thư kia. Mọi người vì có thể để vị Kết Đan kỳ kia biết đến nên nhanh chóng làm quen và kết thân với Kim tiểu thư, Đoàn Tâm cũng chỉ là nói chuyện xã giao chứ không lún quá sâu.

Như mọi khi thì Đoàn Tâm sẽ đi tuần xung quang trại, lần này đi xa vài trăm dặm để xem có con cừu nào để hắn mổ xẻ không. Mấy lần trước do là chưa có giao tranh nào diễn ra nên có thể bắt vài chục Trúc Cơ tu sĩ, lần này thì diễn ra chiến sự ở đây khá căng thẳng nên chỉ loanh quanh vài tên Luyện Khí kỳ, có g·iết thì cũng để cho đã tay chứ không đến mức nghiêm túc hành động.

- Tổng cộng mười bốn Luyện Khí kỳ, hai Trúc Cơ kỳ. Hầy, làm ăn dạo này khó quá đi.

Đoàn Tâm ngồi trên một cành cây to, thu đi khí tức rồi nghỉ ngơi ở đó.

- Nếu lần trước thì cũng năm tên Trúc Cơ sơ kỳ, lần này chỉ có hai, làm ta mất đi vài lá bùa.

Đoàn Tâm vừa nhìn chiến lợi phẩm thu thập được vừa than vãn.

Lúc Đoàn Tâm định đi về thì từ xa nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng hắn nấp đi, hơi thở từ từ nhỏ đi, đến mức gần như không có để nhận biết.



- Này, ngươi có chắc là nàng ta không, Giả Đan đấy.

- Chắc chắn, Kim tiểu thư kia lần này sẽ đối đầu với chúng ta, nàng ta tuy có bối cảnh nhưng trong chiến trường không phân bối cảnh thì chúng ta sẽ dùng mọi cách để kéo hết sức lực của cô ta, hơn nữa lần này Vân Mộng Tông ta chơi khá lớn, phái ra hai Kết Đan trung kỳ để đối chiến, không ít thì nhiều cũng có thể khiến cho lũ tán tu kia ít đi kha khá.

Đối thoại có hai người, một người có trang phục của Vân Mộng Tông, một người có trang phục của Thiên Kiếm Môn.

Phía sau họ có vài người Trúc Cơ nữa, tất cả đều là trung kỳ Trúc Cơ, may mắn là Đoàn Tâm đã nhanh chóng ẩn đi hơi thở, nếu không thì khó tránh khỏi tai họa sát thân. Nếu bắt buộc giao chiến thì Đoàn Tâm cùng với hai con rối của mình thì cũng chỉ tự tin có thể g·iết được cùng lắm là bốn tên, còn lại thì hắn sẽ bỏ mạng tại đây.

- Ai ngu thì chạy ra mà đánh, tin tức đã có, chỉ việc quay về báo lại, ta không phải Thiên Đạo chi tử mà chiến đấu với bọn chúng.

Đoàn Tâm nằm trên cành cây lớn kia, cẩn thận nghe ngóng cuộc trò chuyện của đám người kia.

- Ai!

Tên tu sĩ Thiên Kiếm Môn kia dừng lại, hô to.

Đoàn Tâm như đâm trúng tim đen mà không ngừng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

- Đạo hữu có phải n·hạy c·ảm quá không? Ta nãy giờ chưa thấy ai cả.

Tu sĩ Vân Mộng Tông kia quan sát xung quanh rồi nói.

- Có thể, nhưng Thiên Kiếm Môn bọn ta vốn rất n·hạy c·ảm với môi trường, có thay đổi nhỏ nào cũng có thể lần ra, lần này chắc là như đạo hữu nói, chúng ta đi tiếp.

Tu sĩ Thiên Kiếm Môn kia thu kiếm lại rồi cùng đoàn người kia rời đi.

Đoàn Tâm chờ tất cả đi mất dạng mới dám thở ra, lúc nãy hắn vô tình để lại một vài tia thần thức quan sát, bình thường dưới Trúc Cơ hậu kỳ sẽ không ai phát hiện nhưng Đoàn Tâm không ngờ tên tu sĩ Thiên Kiếm Môn kia lại n·hạy c·ảm đến như vậy, làm cho Đoàn Tâm phải nín thở mà che đi hoàn toàn khí tức của mình.

- Thiên Kiếm Môn đệ tử, n·hạy c·ảm với thay đổi của môi trường dù chỉ một chút.

Đoàn Tâm cẩn thận ghi chép lại vào trong quyển tập nhỏ của mình, đây là thói quen của hắn, ghi chép lại điểm mạnh lẫn điểm yếu để nhanh chóng vạch ra kế hoạch để đối chiến với đối phương.
— QUẢNG CÁO —