Một giọng nói bình thản vang lên sau lưng Lý Trường Sinh.
Ông ta lập tức bực mình nói: "Liên quan quái gì đến.
"Anh, cút cút cút”
Nhưng vừa nói xong, Lý Trường Sinh giật mình tìm đập thình thịch, ông ta có cảm giác sợ hãi như đang bị mãnh thú viễn cổ nhìn chằm chằm.
Trực giác nói cho Lý Trường Sinh biết, bây giờ rất nguy hiểm.
Có nguy hiểm!
Lý Trường Sinh bấm tay phải bói nhanh một quẻ.
Quẻ tượng hỗn loạn.
Thế mà lại không nhìn ra được cát hung họa phúc!
Lý Trường Sinh không dám hành động thiếu suy nghĩ, ông ta cảnh giác quay người lại, chỉ thấy một chiếc áo bào trắng quen thuộc cùng khuôn mặt đã làm ông ta gặp ác mộng suốt nửa tháng.
Là thẳng cha tự xưng là đệ tử Ngọc Nữ Quan núi Côn Luân.
"Lý đạo trưởng, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp. nhau nữa rồi"
Diệp Phong mỉm cười nói.
Lần trước ở chợ đồ cổ, Diệp Phong bảo mình có thể cải mệnh cho Tống Khánh, Lý Trường Sinh nghe thế thì cười nhạo, nhưng sau khi nghe thấy ba từ 'Ngọc Nữ Quan', Lý Trường Sinh co giò bỏ chạy luôn.
Phong không ngờ hôm nay anh sẽ gặp Lý Trường Sinh ở hồ Kê Minh, chẳng lẽ chuyện linh khí có liên quan đến tên này?
Nhưng mà...
Đến vận đen trên người Tống Khánh ông ta còn không loại bỏ được.
thực lực của Lý Trường Sinh yếu xìu, ông ta không thể có thủ đoạn điều khiển linh khí, anh nghĩ chắc chỉ là trùng hợp thôi.
“Thế à, trùng hợp quá..."
Ngoài miệng, Lý Trường Sinh bảo là trùng hợp, tay trái thì đang nắm chặt một đồng tiền hộ mệnh, làm tốt công tác chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Lý đạo trưởng, ngồi xuống nói chuyện đi?"
Diệp Phong ngồi trên tảng đá.
Lý Trường Sinh bu môi nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, tại hạ không muốn dính dáng với của Ngọc Nữ Quan."
Quả nhiên.
Danh tiếng của Ngọc Nữ Quan không được tốt cho lắm.
Diệp Phong nhíu mày hỏi: "Đạo hữu, tôi vừa xuống núi, Ngọc Nữ Quan có vấn đề gì vậy”
"Nào dám có vấn đề, không có vấn đề, không có một tí vấn đề gì cả. Nếu không còn chuyện gì nữa, lão phu đi trước đây!"
Lý Trường Sinh tỏ ra cực kỳ chống cự, cứ như thế Diệp Phong là sao chổi, dính vào
là xui xẻo lớn gì đó vậy. Diệp Phong bất đắc đĩ nói: "Lý đạo trưởng, chúng. †a có.
duyên sẽ gặp lại.
Lý Trường Sinh bán tín bán nghỉ nói: "Cậu chị tôi đi à?"
Ông ta thử thăm dò lùi về sau một bước, thấy đối phương không có ý định ra tay, ông ta cấp tốc kéo ra khoảng cách chạy biến luôn.
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu Lý Trường Sinh không muốn giao lưu, tất nhiên Diệp Phong sẽ không cưỡng ép đối phương.
Dù sao thì mục đích chính của chuyến đi này là điều tra vấn đề hồ Kê Minh nuốt mất trận pháp linh khí.
Diệp Phong thả thần thức ra, nét mặt anh dần trở nên ngưng trọng.
Hồ Kê Minh giống như một hồ nước sâu vạn trượng tham lam cắn nuốt linh khí xung quanh, chỉ có vào không có ra.
Kỳ lạ hơn là, những linh khí bị hồ Kê Minh cẩn nuốt kia dường như biến mất khỏi không gian, không để lại bất kỳ. dấu vết nào.
"Thú vị”
Đây là lần đầu tiên Diệp Phong gặp tình huống này.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Phong định đi đến hồ Kê Minh điều tra một phen, thế là anh nhảy từ trên bờ xuống
Cảnh này.
Bị một cô gái đang chạy bộ buổi tối nhìn thấy.
Cô ấy lập tức hô to: "Mọi người ơi mau đến đây, có người nhảy xuống hồ rồi!"
Cô gái mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, cô ấy ở trên bờ cúi người nhìn xuống, khuôn mặt xinh đẹp đây hoảng sợ.
Trên mặt hồ bị ánh trăng chiếu xuống kia, có một chàng trai mặc áo bào trắng đang đứng khoanh tay.
Cô gái dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm.
Lúc này.
Chàng trai mặc áo bào trắng quay đầu lại, ngón tay dựng thẳng trước môi, làm động tác chớ có lên tiếng, trên mặt nở nụ cười tủm tim, hình ảnh quỷ dị kinh hãi ghê gớm.