Hắn tựa vào thanh kiếm đang cắm xuống đất, cố gắng giữ cho thân thể đầy v·ết t·hương không gục ngã và giương mắt lên nhìn xung quanh. Cảnh vật hiện giờ trông thật tan hoang, khắp nơi đều là máu thịt và thân thể của từng tu sĩ ngã xuống dưới lưỡi kiếm trong tay hắn. Pha loãng giữa bầu không khí là mùi máu tươi và rỉ sắt của những món binh khí ở trên chiến trường.
-Lại lần nữa à ?
Giọng nói yếu ớt khẽ phát ra, đôi môi run rẩy và biểu cảm trên gương mặt hắn có chút không cam lòng.
-Tên ma đầu kia! hôm nay là ngày c·hết của ngươi, đừng hòng còn sống mà nghĩ đến việc trốn thoát !
Tiếng nói đầy tức giận vang lên giữa khoảng không im lặng. Lập tức khiến tất cả những ánh mắt chất chứa đựng sự khinh thường và thù hận của mỗi một người tu sĩ còn sống đồng thời hướng vào hắn, với ý định g·iết c·hết tên này. Chứng kiến cảnh ấy, hắn cười lạnh mà thầm nhủ.
-Rõ ràng là bọn chúng, những môn phái tu tiên với danh tiếng chính phái, nhưng lại hợp sức cùng nhau ép hắn đến bước đường này.
Trước nay luôn là vậy, hắn không khi nào muốn dính dáng đến các tông phái kia. Tuy nhiên, sự tồn tại của hắn lại khiến những thế lực tu tiên này trở nên lo sợ. Vốn dĩ hắn chỉ là một tán tu, nhưng thực lại lại vô cùng cao thâm và thậm chí vượt qua các lão đại hàng đầu trong giới tu tiên. Ngoài việc không tham gia vào bất cứ thế lực nào, hắn còn thường xuyên ra tay sát phạt tàn nhẫn và quyết đoán đối với lũ tu sĩ dùng danh nghĩa để dở trò. Kết cục thì như hiện tại, hắn đang b·ị t·ruy s·át bởi thập đại tông môn đứng đầu giới tiên tu ở đây.
Mặc dù không hề đắc tội với những nhân vật kia, hắn cư nhiên vẫn bị ghi thù và là mục tiêu hàng đầu của thập đại môn phái bởi lẽ, sức mạnh của hắn đủ sức để phá vỡ sự cân bằng giữa bọn họ. Rất nhiều lần hắn từ chối lời mời gia nhập của mỗi thế lực kia, thế nên lòng ganh ghét của bọn chúng đối với hắn cứ vậy dần tích trữ theo năm tháng. Cho đến hbaya giờ, cái lũ mang danh chính phái tông môn kia đã âm thầm giao kèo với nhau để hợp lực cùng t·ruy s·át và tiêu diệt hắn, cũng là để giữ vững thứ mà chúng gọi là ‘trật tự’. Mỗi một thế lực thuộc thập đại tông môn đều rõ ràng rằng sức mạnh của hắn không phải là thứ mà chúng có thể đơn độc đấu lại, vì vậy bỏ qua xích mích tạm thời để hợp lực g·iết c·hết hắn dường như là phương án khả thi nhất mà bọn chúng đề ra.
-C·hết tiệt, Không lẽ ta lại thất bại như vậy sao ?
Ánh mắt hắn vằng lên từng tia mắu, đôi tay nắm chặt vào chuôi kiếm để cố gắng phát ra chút hơi tàn chống đỡ. Nhìn lại xung quanh, hắn đã hoàn toàn bị bao vây và cơ thể cũng đã sức cùng lực kiệt. Mỗi một tên ở đây đều muốn nhanh chóng lao vào và cắt đầu hắn xuống, tuy nhiên thì bọn chúng lại do dự sợ hãi mà không một kẻ dám tiến lên. Cơ thể hắn nặng trĩu, cố gắng bám trụ vài thanh kiếm nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sát khí khiến bất kể ai nhìn vào cũng hoảng sợ. Đã 7 ngày liên tục từ khi hắn chính thức rơi vào vòng vây của thập đại tông môn, Hắn đã cố g·iết hết kẻ này đến kẻ khác, liên tục chiến đấu nhằm mở ra đường máu để sống sót. Lưỡi kiếm không ngừng vung lên, máu tươi vẫn bay khắp trời, đến độ cơ thể hắn đã nhuốm đỏ màu máu. Thế nhưng, những nỗ lực của hắn chỉ đổi lại kết cục này. Đoán chắc được hôm nay dù có cố gắng vẫn sẽ c·hết, hắn đành ngửa cổ cười lớn và buông lời dè bĩu.
-Hay ! Hay lắm ! Lũ ngụy quân tử chính phái các ngươi thật hay ! Không chiêu mộ được ta liền nổi sát tâm muốn tiêu diệt đúng không ? Đã thế hôm nay Vương Khải ta dù có phải vong mạng cũng sẽ không để các ngươi được như ý !
Dứt lời linh khí trên thân thể hắn lại bỗng chốc bùng phát, đi kèm với luồn sát ý ngập trời khiến xung quanh hết thảy tu sĩ đều phải run sợ. Những tên thủ lĩnh của thập đại tông môn chứng kiến một màn này cũng là kinh hồn lạc phách. Vốn nghĩ rằng Vương Khải đã như đèn dầu sắp cạn, thế nhưng lượng linh khí và sát ý đang cuồn cuộn này lại là thế nào ? Bất quá, bọn chúng vẫn có lợi thế hơn về số lượng nên dù hắn là cố gắng đến mấy thì vẫn sẽ không thoát khỏi việc vong mạng. Đối với chúng, việc để hắn thành công giữ mạng sẽ gây ra hậu quả khó lường, vì vậy nhất định Vương Khải phải c·hết.
-Tất cả xông lên ! Cùng nhau vây công g·iết hắn !
Một tên hét lên, liền tiếp đó vận linh lực vào lưỡi kiếm mà công kích thẳng vào Vương Khải. Lũ tu sĩ xung quanh thấy vậy cũng liền làm theo, một trời công kích gồm chưởng lực, kiếm khí, pháp thuật, phù chú và ám khí lao như mưa đến từ mọi hướng cứ vậy mà t·ấn c·ông vào thân thể nhỏ bé của Vương Khải. Hắn vung lưỡi kiếm, bộc phát hết lượng linh khí cuối cùng mà cố gắng chống đỡ trong làn công kích, cát bụi phút chốc mịt mù. Sau khi giọt linh khí cuối cùng trong cơ thể đã cạn và lưỡi kiếm vỡ tan, cơ thể hắn liền nhanh chóng bị xé tan trong làn công kích. Khung cảnh trước mắt trở nên tối sầm lại và chìm vào khoảnh không. Khoảng độ một khắc sau, tia thần hồn của Vương Khải đã quay trở lại với chính thể. Hắn mở mắt, cắn chặt răng mà tức tối thốt lên.
-Đáng hận, lần này ta lại thất bại rồi !
Xem ra Vương Khải lại không chinh phục được mục tiêu duy nhất mà hắn đề ra. Bản thân chẳng hiểu vì lẽ gì lại mắc kẹt trong động phủ kì bí này, hơn nữa nơi đây vốn đang bị phong ấn. Càng cay đắng hơn cho hắn khi nhận ra phong ấn này là tự tay nguyên chủ cỗ thân thể đặt ra sau khi tự diệt thần hồn, mà bản thân lại trong lúc tình cờ trọng sinh đến đây. Vốn trước lúc c·hết, hắn từng có một cuộc sống yên bình với gia đình thân thương như bao người thường khác. Tuy nhiên khi lớn lên, hắn đã chọn chuyển sang ngước ngoài để sinh sống và phát triển bản thân. Trải qua đoạn thời gian trưởng thành ở phương xa, suy nghĩ của hắn dần thay đổi bởi sự tác động của thực tại và những điều bản thân trải qua. Lúc này hắn chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản vui vẻ, vô lo vô nghĩ và không t·ranh c·hấp. Xui xẻo cho hắn rằng, đời vốn chẳng như là mơ. Không những bị cái gọi là thực tại đánh gục, bản thân còn phải dối diện với sự quay lưng của những người thân xung quanh. Mỗi một người hắn từng tin tưởng và thân thương giờ đây đều nhìn hắn bằng ánh mắt dành cho kẻ thất bại mà không ngừng bàn tán, cười nhạo.
Với tâm trí tiêu cực phủ đầy u uất, hắn sau đấy lựa chọn kết thúc cuộc đời mình để tìm kiếm cái gọi là bình yên. Tưởng như đã có thể kết thúc êm đềm, thế nhưng lại không may rơi vào cỗ thân thể này và mắc kẹt trong tình cảnh hết sức khó xử. Theo motip của các bộ truyện hiệp mà chính mình đã đọc ở kiếp trước, mỗi nhân vật chính sau khi xuyên không liền lập tức sẽ có hệ thống bàn tay vàng hoặc tiếp nhận truyền thừa để đạt được thành thành tự mà xưng bá thế giới nơi họ sống. Số khác thì lại đại lão của một phương thế giới nhưng lại chọn giấu nghề để sinh sống như một phàm nhân. Tình huống của hắn thì lại ngược lại, mắc kẹt ở nơi c·hết tiệt này mà bản thân lại không cách nào phá giải phong ấn.
Bỏ qua việc đấy, Vương Khải cuối cùng vẫn tìm được hi vọng sau khi hồi tưởng lại ký ức của cỗ thân thể này. Nguyên chủ ban đầu là người một lòng chỉ biết tu luyện, hắn dành cả cuộc đời để ẩn cư và tập trung đốn ngộ đột phá cảnh giới. Cứ như vậy năm tháng dần trôi đi, tu vi của hắn không ngừng thăng tiến và bức phá qua các đại cảnh giới tồn tại, chỉ tới khi chạm phải rào cản tiến lên cảnh giới cuối cùng thì mới dừng lại. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, kẻ kia giờ đây bàng hoàng nhận ra cuộc đời mình thật vô nghĩa, luôn chìm đắm vào tu luyện mà chưa một lần trải nghiệm cảm giác sống một đời bình thường là thế nào. Tự cảm thấy bản thân thật đáng thương, hắn lựa chọn phong ấn cơ thể vào động phủ do bản thân tạo ra mà tự đoạn thần hồn với mong muốn có thể sống lại một kiếp khác để được trải qua cảm giác được sống. Về phần cơ thể này vẫn tiếp tục tồn tại, nó đã sớm vượt qua phạm vi của lẽ thường và gần chạm đến sự tồn tại cao cấp nhất trong đa vũ trụ.
Vương Khải chỉ thở dài với ánh mắt đồng cảm khi xem lại, nguyên chủ không ngờ lại cùng với bản thân có chung một mong ước, sống một cuộc đời bình dị. Có lẽ vì thế mà hắn lại trùng sinh vào cỗ thân thể này, là để tiếp tục thay thế nguyên chủ thực hiện mong ước của cả hai. Sau vài tháng cố gắng thích nghi với thân thể mới, Vương Khải đã làm chủ được một phần sức mạnh mà nó sở hữu. Hắn sau đó chìm đắm trong khoảng thời gian dài tìm kiếm và thử mọi cách để có thể thoát ra nhưng kết cục đều không được. Tuy vậy vận may đã mỉm cười với tên này. Sau khoảng 100 năm thì hiểu thì hắn đã tìm giải pháp cho mình, chính là xuất ra một phần nhỏ thần hồn để ngao du qua các vũ trụ nhằm tìm kiếm thân thể thích hợp trùng sinh vào.
Cứ như vậy, Vương Khải qua thêm chục vạn năm và cả ngàn kiếp sống để thực hiện mong ước, tuy vậy bản thân vẫn không một lần thành công. Kể ra khá nực cười, mỗi lần chuyển sinh vào cỗ thân thể nào, tên xui xẻo này đều sẽ vô tình c·hết với muôn vàn lí do. Có lần hắn tình cờ dính vào tranh đấu của tu sĩ khi đang vô tình đi ngang, lúc khác lại bị đồng môn công kích nhầm mà c·hết. Mặc dù luôn cố gắng đổi vai đối với mỗi lần chuyển sinh, nhưng bất quá kết cục của hắn đều là một chữ tử. Mặc dù chưa thể đạt được mục đích chính, Vương Khải đã dần dà đúc kết được kinh nghiệm về tu tiên giới thông qua muôn vàn kiếp nạn của mình. Đầu tiên là, hắn sẽ ngẫu nhiên hoặc tình cờ mà luôn luôn chuyển sinh vào tu tiên giới. Thứ hai là, nơi ấy theo hắn biết vốn rất ngầu và bá đạo, tuy nhiên được tận mắt chứng kiến và trải qua nhiều lần sinh sống, thì hình tượng tu tiên giới trong lòng hắn liền sụp đổ. Vốn dĩ việc sống một cuộc sống bình thường ở cái thế giới cường giả vi tôn, kẻ mạnh ăn h·iếp kẻ yếu này là không thể.
Mặc dụ chỉ trích xuất một tia thần hồn và chuyển sinh vào cơ thể mới, Vương Khải vẫn có thể bộc phát sức chiến đấu ở cảnh giới cao nhất đối với thế giới mà hắn đến. Việc ấy là đương nhiên, bởi lẽ cỗ thân này đã sớm là tồn tại vượt trên tất cả vả chỉ còn cách 1 bước trở thành cảnh giới tối cao nhất, nắm trong tay quyền quyết định sinh tử của đa vũ trụ. Vì thế mặc dù chỉ trích xuất một tia nhỏ thần thức thì chừng đấy đã là quá đủ để hắn có thể xưng bá tu tiên giới rồi. Nói thêm về tu tiên giới, sở dĩ có 3 cấp bậc thế giới lần lượt là: Tiểu Thiên thế giới, Trung Thiên thế giới và Đại Thiên thế giới. Với mỗi bậc thế giới mà hắn từng đến, tu sĩ nơi đây sẽ bị giới hạn ở một cảnh giới nhất định mà không thể đột phá tiếp, trừ khi họ chọn phi thăng lên cấp bậc thế giới cao hơn.
Mạnh mẽ là vậy, chính bản thân Vương Khải lại dường như trở nên vô cảm sau thời gian cố gắng. Việc đối diện với thực tại quá phũ phàng tại tu tiên giới dường như không khác cuộc sống trước kia của hắn là bao, mặc dù chỉ có một chút thay đổi nhưng về cơ bản vẫn không phải là nơi dành cho kẻ muốn bình yên. Đã từ lâu, trong tim hắn không hề có chút lay động và luôn luôn tĩnh lặng, đến độ bản thân hắn có thể thoải mái trình diễn mọi cung bậc cảm xúc khác nhau nhưng phía trong luôn vẫn vô vị.
-Ta trải qua bao nhiêu lần rồi nhỉ ?
Ngửa cổ lên trời, đôi mắt hắn hờ hững và hai tay buông lỏng, tâm trí Vương Khải bắt đầu đếm lại số lần hắn đã chuyển sinh. Sau vài khắc, hắn lại thở dài lên tiếng.
-Mà thôi, có còn quan trọng nữa đâu.
Bản thân gần như buông bỏ việc cố gắng thực hiện mong ước ấy. Đối với lúc bắt đầu, hắn luôn cố gắng và trở nên tức giận với mỗi lần thất bại. Sau khi trải quá nhiều thăng trầm mà vẫn không thay đổi được kết quả, trong thâm tâm hắn đã dần buông bỏ ý niệm thành công mà chấp nhận việc bản thân không thể thoát khỏi đây, cũng như sống được một đời yên bình. Vốn có thể buông xuôi tất cả mà cứ thế từ từ c·hết đi, tuy nhiên hắn lại không can tâm như thế từ bỏ. Ở cuộc đời đầu tiên, chính mình đ·ã c·hết một cách lãng xẹt mà chưa thể thực hiện được điều bản thân mong muốn. Sống lại một kiếp, hắn ít đã được trao tặng cơ hội sửa sai khi có thể bắt đầu lại sau mỗi lần thất bại. Vẫn như mọi khi, ngọn lửa bé nhỏ trong lòng lại bùng cháy sau phút mềm yếu, Vương Khải quyết tâm chỉ tay lên trời mà hét lớn.
-Thất bại thì sao nào ? bất kể có gì xảy ra, ta nhất định sẽ vượt qua ! Đừng hòng cản bước ta tìm kiếm bình yên !
Sau khi lấy lại được nhiệt huyết, Vương khải lập tức ngồi xuống mà tiếp tục lần thử tiếp theo. Hai chân đan vào nhau, hai tay đặt trên đùi và tâm trí nhẹ thư giãn. Ý thức của hắn chậm tiến vào nội thị thần thức và xuất ra 1 tia nhỏ, từ từ thoát khỏi cơ thể mà xuyên qua không gian bị phong ấn. Chỉ vài giây từ lúc tia thần thức xuất khiếu, tầm nhìn của hắn liền trở nên mơ hồ và âm thầm tiến nhập vào dòng thời không vô tận. Quang cảnh xung quang lập tức lập tức thay đổi, hằng vạn tinh cầu dần xuất hiện và mỗi một trong số chúng đều mang trên mình màu sắc lấp lánh với các kích cỡ khác nhau, đại diện cho từng thế giới.
Một khoảng không đen tối phút chốc được tô điểm bởi sự lấp lánh sắc màu từ các tinh cầu nằm quanh vùng không gian rộng lớn. Cứ thế lặng lẽ lướt đi, tia thần thức của Vương Khải lần lượt dạo quanh khắp đa vũ trụ, ngắm nhìn mỗi một thế giới mà nó lướt qua. Hành trình của nó trước giờ luôn là vậy, thong dong dạo chơi trong mảnh thời không rộng lớn và ngắm nhìn mỗi một hành tinh tồn tại. Có thể bất chợt lúc nào đó, tia thần thức của hắn sẽ lựa chọn một thế giới ngẫu nhiên để tiến nhập. Tuy nhiên nó vẫn chưa bị thu hút bởi bất kì thế giới nào đã lướt qua và cứ thế gieo mình vào dòng chảy thời không, chờ đợi đến khi tìm được nơi mà bản thân tin rằng sẽ giúp ước nguyện của hắn được hoàn thành.