Tuyên Nguyên liên tục truyền âm cho Lâm Phong, người lúc này đang hồi tưởng lại đoạn ký ức đẹp nhưng cũng là buồn nhất đời ông.
Tiếp tục nửa khắc trôi qua, ba người Tuyên Nguyên, Lâm Phong và Vương Khải đều đang chìm đắng trong suy nghĩ riêng mà chưa hề có động tĩnh.
Đôi chân của họ vẫn bước đều, tiến thẳng về phía hoàng cung, trong khi tâm trí lại vô cùng hỗn loạn.
Nhận thấy vẻ mặt Lâm Phong có chút không ổn, Tuyên Nguyên lúc này mới khẽ truyền âm, cố trấn tĩnh ông ấy.
“Cũng đã trôi qua một thời gian rồi mà. Ngươi cũng nên cố gắng vượt qua đi chứ, lão rùa?”
“Lão nha đầu như ngươi thì biết cái gì?”
Lâm Phong nhẹ thở dài, đoạn ngước đầu lên trời mà cười buồn.
Khung cảnh người con gái mà ông tình cờ bắt gặp trong một lần đi lịch luyện tại Yêu Minh sâm lâm lại hiện rõ ra trước mắt.
Thân thể cô mảnh khảnh, thanh cao mà quyến rũ. Trên người khoác bộ đồ màu đỏ trông vô cùng tráng lệ cùng với mái tóc đen tuyền óng ả nhẹ tung bay. Phía vai phải cô đang bị trọng thương và khí tức trên người cô mờ nhạt, rất khó để cảm nhận.
Trên gương mặt nữ nhân này, đôi mày ngài mắt phượng không ngừng nhìn vào Lâm Phong đầy vẻ cảnh giác. Sống mũi nàng cao gọn và chiếc môi nhỏ cắn chặt răng, dáng vẻ đề phòng đối với nam nhân vừa tình cờ xuất hiện trước mặt này.
Nghĩ đến đây, gánh nặng trong tim ông dần tan ra và thoáng cảm nhận được một tia ấm áp. Ánh mắt cũng nhẹ dần lại và trên bất giấc xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
“Nàng ấy.... là cả một trời bình yên với ta. Là người đầu tiên khiến ta cảm nhận được yêu thương là gì”
Lời vừa dứt, ông quay sang phía Tuyên Nguyên, miệng chuyển sang điệu cười chế giễu mà tiếp tục.
“Cái tên trông vừa mảnh khảnh lại yếu đuối như ngươi thì làm sao mà hiểu được tình yêu là gì.”
“Trước giờ ngươi đã bao giờ tiếp xúc qua nữ nhân nào đâu? Nếu không cũng đã chẳng phải một mình chui rủi trong đống sách kia đến tận giờ.”
Nói đến đây ánh mắt Lâm Phong chuyển dần sang vẻ nghi ngờ, ông đưa tay lên vuốt cằm mà chực truyền âm tiếp tục hỏi Tuyên Nguyên.
“Nhà ngươi sẽ không phải là... thích nam nhân đấy chứ? Ngươi nói xem thử, lão nha đầu?”
“Im miệng đi tên kia, ngươi có tin là ta liều với ngươi không!?”
Tuyên Nguyên giận đỏ mặt.
Hắn dù sao cũng mới chỉ năm trăm tuổi, ở cái tu tiên giới này bất quá chỉ được xem như một tiểu tử, còn chưa thể so sánh với các lão quái vật ngàn năm tuổi kia.
Vậy mà Lâm Phong vừa mở mồm ra liền đã chê hắn không được. Nếu không phải vì tu vi của hắn cao hơn thì Tuyên Nguyên sớm đã cho kẻ này một trận nhừ tử rồi.
“Sao nào? Không phản kháng được chứ gì?”
Biểu cảm của Lâm Phong đã thay đổi, nụ cười chế giễu trên miệng càng mở to và ánh mắt khiêu khích nhìn vào Tuyên Nguyên.
Ông đã nhận ra ẩn ý sâu trong ánh mắt và lời nói của tên này. Dẫu sao đây cũng chẳng phải lần đầu kẻ này nổi giận mà không làm được gì.
“Cái loại suốt ngày cắm đầu vào sách vở nhà ngươi thì có thể làm được gì? Tu luyện đến ngàn năm thì may ra còn chạm được ta chăng ?”
“Ngươi ! ... Bỏ đi, ta không chấp nhặt với loại người không hiểu sự hấp dẫn của thư tịch, bí điển như ngươi.”
Tuyên Nguyên tức giận truyền âm đáp lời.
Dù sao đấu khẩu với kẻ này cũng chỉ là vô ích. Lâm Phong vốn là hoàng đế, chỉ cần lên triều lắng nghe lời thuộc hạ tấu lên, đâu cần phải suốt ngày học hỏi, tiếp nhận thêm nhiều kiến thức để đưa ra phương án như chính hắn.
Phía bên này Vương Khải vẫn còn bận rộn suy nghĩ về hướng giải quyết cho thế lực của hắn.
Tất cả những gì hắn biết về tứ đại gia tộc được hắn sắp xếp: cái nào an toàn, cái nào cần lưu tâm hơn đã rõ ràng.
Bây giờ mới đến phần rắc rối nhất đối với hắn, chính là võ quan dưới trướng Lục Dương, và quan văn được dẫn dầu bởi Tuyên Nguyên.
Hai thế lực này từ xưa vốn như lửa đối nước, suốt ngày chỉ chực chờ bắt lỗi đối phương mà xâu xé, tố cáo lẫn nhau trước mặt hoàng đế Bạch Lâm Phong, khiến ông luôn đau đầu nghĩ cách hòa giải.
Thân đều cùng là bề tôi, thế nhưng cả hai bên lại từ chối hợp tác mà ngược lại chia rẽ và đấu đá nhau.
Phía bên Lục Dương và thuộc hạ của hắn chỉ toàn chú tâm vào tập luyện thân thể và võ thuật mà chẳng hề chú ý đến điều khác.
Bản tính của họ vốn hiếu chiến,nên chỉ luôn chực chờ để có thể đánh nhau với kẻ địch và lập đại công.
Vì thế mỗi khi nhắc đến vấn đề chiến sự, trong tâm trí của lũ người này chỉ toàn ý định lao vào chém g·iết kẻ địch, hoàn toàn không bận tâm nghĩ đến việc bày mưu tính kế để bảo toàn lực lượng.
Đối với bọn họ, niềm tự hào của võ nhân và binh sĩ chính là được chiến đấu và c·hết trên chiến trường. Còn về những thứ còn lại, có hay không chẳng quan trọng.
Phía ngược lại, quan văn dưới trướng Tuyên Nguyên lại chủ yếu là những kẻ ngôn ngoan với vẻ ngoài cáo già đội lốt cừu non.
Ngoài việc âm thầm chia bèo kéo phái, bọn chút suốt ngày tìm cách dìm người này, hại kẻ kia để bản thân lẫn thế lực của chúng có thể tiến lên cao hơn.
Càng quá đáng hơn nữa, lũ rắn này sẽ cô lập bất cứ quan lại nào nếu không chịu gia nhập và nghe theo lời sai bảo của chúng.
Kết cục của họ nếu không mắc mưu rồi bị g·iết c·hết, thì cũng là thân bại danh liệt, mất đi chức quan và danh tiếng cả đời gây dựng.
Ngoài ra thì gia đình và người thân của n·ạn n·hân cũng sẽ không tránh khỏi liên lụy, đối mặt với cảnh người dân xung quanh khinh thường và phỉ nhổ.
Lũ người này dường như luôn là cái gai không chỉ trong mắt người luyện võ như võ quan và Lục Dương, mà đồng thời đến hoàng đế Bạch Lâm Phong cũng vô cùng căm ghét chúng.
Tuy nhiên thì bản thân bọn họ lại lực bất tòng tâm, không tài nào nhổ tận gốc lũ cáo già kia.
Lí do sở dĩ khá đơn giản, lũ người kia che giấu rất kĩ. Bọn chúng âm thầm hành động gọn gàng, ném đá giấu tay và luôn luôn không để hở bất kì điểm yếu để tránh việc bản thân bị nắm thóp.
Cứ như vậy, sự thối nát của quan văn đã lặng lẽ bén rễ đến tập sâu vào trong quyền kiểm soát triều đình dưới ánh mắt của Lâm Phong.
Nghĩ đến đây, Vương Khải đã lựa chọn đưa ra quyết định cho chính mình. Hắn thầm tự nhủ trong lòng.
“Lục Dương có lẽ sẽ là phương án tốt hơn.”
“Dẫu sao ta vẫn không nên mạo hiểm tin tưởng vào bầy rắn độc kia, tránh trường hợp bị bọn chúng âm thầm hại c·hết.”
Quả đúng như vậy, xét về tình hình hiện tại thì việc cố gắng lôi kéo lũ quan thối nát kia dường như vô dụng.
Sự ngu xuẩn và tham lam đã ăn sâu vào trong máu của từng tên, và hơn cả thảy thì bọn chúng lại quá truy cầu quyền lực, là điều mà hắn không thể đáp ứng được.
Bản thân chỉ là một tam vương tử bé nhỏ, đồng thời lại chẳng thể nào tu luyện với thể chất cấm. Chính vì vậy, việc lựa chọn bên võ quan lại là phương án khả thi hơn cho hắn.
Bất giác chìm trong suy nghĩ, Vương Khải không hề để ý rằng hai khắc thời gian đã âm thầm trôi qua.
-Hoàng đế giá đáo ! Tất cả mau quỳ gối hành lễ !
Giọng một tên công công cất lên, lập tức đánh thức hắn khỏi phút mơ màng.
Khẽ hướng ánh mắt lên, Hắn bàng hoàng nhận ra rằng bản thân trong lúc vô thức đã cùng hai người Lâm Phong lẫn Tuyên Nguyên tiến đến trước đại sảnh hoàng cung.
Phía bên trong chính điện lúc này, tất cả quan chức trong triều đình đã tựu tề đông đủ và được chia làm hai phe.
Ngay bên trái chính là võ quan mang trên mình giáp sắt được dẫn đầu bởi Thái úy kiêm đệ nhất chiến thần của Thiên Viên hoàng triều, Lục Dương. Mỗi người trong số họ đều dùng mắt đầy chán ghét nhìn vào phía đối điện.
Ở bên ngược lại, những tên quan lại khoác trên bộ triều phục màu tím với mỗi họa tiết khác nhau được thêu trên áo, biểu thị cho từng chức vị đã được phong.
Từ bên ngoài chánh diện, Lâm Phong bước thẳng vào với vẻ uy nghiêm và khí tức lẫm liệt, áp chế tất cả những người xung quanh.
Đi theo sau chính là cánh tay phải của ông, tể tướng Tuyên Nguyên, người được mệnh danh là ‘Toàn Trí Công Tử’ bởi vì vẻ ngoài có phần thư sinh, nhưng trí óc lại vô cùng nhanh nhạy và thông minh của hắn.
Cả thảy những người đứng trong đại điện đều lập tức quỳ gối hướng phía trước mặt hành lễ, đợi cho đến khi Lâm Phong tiến lên và ngồi vào cửu đỉnh của mình.
Trong khi đó Tuyên Nguyên đã nhanh chóng bước lại và trở về vị trí của mình, chính là phía trước đám quan văn.
-Miễn lễ ! Các ngươi đứng dậy đi.
Lời của Lâm Phong truyền xuống, khiến tất cả mọi người có mặt trong đại điện cùng nhau đứng lên và hướng ánh mắt về phía trên.
Sau khi đã ổn định lại tình hình, ông lập tức nhìn thẳng vào tên công công vừa nãy đã lên tiếng, đoạn ngầm ra hiệu.
Kẻ kia nhìn thấy liền nhận ra ngay ý chỉ của Lâm Phong, lại lần nữa lên tiếng vang vọng khắp đại điện.
-Tam hoàng tử giá đáo !
Lúc này Vương Khải mới có thể đi vào trong và tiến đến phía trước mặt Lâm Phong.
Sau khi bước tới gần phụ thân mình, hắn lúc này mới quỳ một gối xuống, giương hai tay mà đoạn cất tiếng.
-Nhi thần bái kiến phụ hoàng !
-Miễn lễ, ngươi nhanh chóng ngồi lên đây đi. Đã sắp đến lúc rồi.
Lâm Phong lên giọng, tay ông chỉ vào chỗ bên cạnh mình và ra hiệu cho hắn.
-Đa tạ phụ hoàng khai ân.
Vương Khải đáp lời, tiến đến nơi phụ thân hắn an bài và ngồi xuống.
Ở phía dưới, tất cả ánh mắt của hai bên quan lại đã hoàn toàn nhìn vào tam hoàng tử, với vẻ mặt đầy bất ngờ và hoài nghi.
Bình thường mà nói, một kẻ như hắn rất hiếm khi xuất hiện ở trong triều. Hôm nay vì lẽ gì mà lại ở đây, hơn nữa cứ cư nhiên phải là dịp quan trọng như thế này ?