Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Chương 23: Giải quyết



Nhận thấy tình hình có chút không ổn, lão kia mới khẽ truyền âm cho Mộc Diệp.

“Tiểu tử, mau cúi đầu tạ lỗi đi. Lão phu không chắc bản thân có thể bảo vệ các ngươi đâu, nơi này dẫu sao vẫn là địa bàn của chúng”

“Nhưng tu vi của ngài cao hơn cả thảy mà?”

“Hơn nữa, nếu bỏ ngang như thế thì thể diện của Đại Minh để ở đâu? Ta sẽ phải đối đáp với phụ thân như thế nào”

Mộc Diệp chần chừ không cam lòng từ bỏ. Vốn hắn đã có thể đạt được mục đích từ sớm, chỉ là tình huống chuyển biến quá nhanh, và tất cả đều tại Vương Khải kia.

“Nhưng nhị cái gì nữa, ngươi muốn cả thảy bỏ mạng tại đây à ?”

Lão tiếp tục truyền âm và đồng thời bộc phát thêm khí tức để đối chọi lại với Lâm Phong, giữ cho áp lực của cả hai nằm ở thế cân bằng.

Dựa vào tu vi nhị trọng của mình lão sở dĩ có thể dễ dàng trấn áp vị hoàng đế đối diện, người còn chưa bước nửa chân vào Hợp Thể kì.

Tuy vậy, Lâm Phong nhờ vào khí vận của Thiên Viên hoàng triều đã có thể tạm thời gia tăng thực lực để áp chế lão, mặc dù y biết rằng bản thân sẽ không giữ thế thượng phong quá lâu.

Mộc Diệp nghiến chặt răng, ánh mắt ngập tràn sự thù hận và hằn lên vài tia máu.

“Không lẽ ta lại phải xuống nước ở đây? Chỉ vì một tên cỏn con làm hỏng kết hoạch của ta?”

Hắn lén ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào kẻ đang ngồi bên cạnh Lâm Phong, trong lòng không ngừng nguyền rủa.

“Là tại hắn ! Tất cả đều do hắn ! Ngươi đừng hòng được yên thân, ta sẽ báo lại mối thù này sớm thôi !”

Vương Khải có thể cảm nhận được cái nhìn đầy sát khí của Mộc Diệp đang hướng vào mình, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút gì gọi là để tâm.

Dù sao người khởi sướng việc này là tên kia, và hắn không thể bỏ qua cho kẻ nào dám cố ý tiếp cận muội muội mình với mục đích xấu xa.

Hơn nữa, thân là người duy nhất có khả năng kế thừa vương vị thì Vương Khải vẫn phải hành xử cho đúng với vị trí của mình.

Còn về phần tại sao lại là lúc này, lí do chỉ đơn giản là hắn muốn thuận thế để giáng một đòn vào lũ cáo già mặc quan phục dưới kia để cảnh cáo bọn chúng rằng, tam vương tử ‘vô dụng’ đã không còn nữa.

Vốn trong lòng còn lo không biết nên làm thế nào, thế nhưng sự xuất hiện ngoài ý muốn và hành động tự cao tự đại của Mộc Diệp đã tạo cơ hội cho Vương Khải có thể đảo ngược tình huống của bản thân, một bước lên mây.

Phía dưới đại điện, cả thảy những người còn giữ được tỉnh táo đang cố giương mắt nhìn vào phía trên, nơi hai thân ảnh đang kìm nén lẫn nhau mà vẫn bất phân thắng bại.

Không khí hiện tại vô cùng căng thẳng, chỉ có sự im lặng bao trùm và tiếng linh khí v·a c·hạm vào nhau, tạo ra kình lực lan đi khắp đại điện.

Lợi dụng lúc tất cả không chú ý, Vương Khải đứng dậy và hướng ánh mắt nhìn xuống Mộc Diệp, đoạn cười đểu.

Phong thái của hắn trông khá tự tin, biểu cảm khinh trên gương mặt khiến không khí xung quanh càng trở nên ngột ngạt hơn.

-Sao vậy Mộc Diệp? Chẳng phải ngươi vừa nãy mới đe dọa chúng ta cơ mà? Sao bây giờ lại hèn nhát không dám đứng ra như thế?

-Ngươi có quyền gì để lên tiếng?



Mộc Diệp nghiến răng, gương mặt trở nên đỏ bừng và sát khí trong đôi mắt trở nên mãnh liệt hơn.

Cả đại diện lại được một phen bàng hoàng. Lâm Phong một bên đang áp chế lão già kia cũng không khỏi bỡ ngỡ khi những lời trên lọt vào tai.

“Tiểu tử này học đâu ra thói khích tướng thế? Chẳng lẽ lại lén giấu ta tiếp thu những thứ vớ vẩn rồi?”

Ông thầm nhủ, trong lòng thắc mắc không hiểu tại sao Vương Khải có thế thay đổi nhanh đến thế. Tuy nhiên, sự thay đổi này lại là điều y muốn.

Nhìn thấy Mộc Diệp đã bị chọc đến phát điên, Vương Khải chớp lấy thời cơ để đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục kích đểu.

-Ngươi liếc cái gì? Nói tiếp đi chứ? Sao?? Bị cẩu tha mất lưỡi rồi à?

Môi hắn tiếp tục nhếch lên, ánh mắt tràn đầy châm biếm và khinh tường, cứ thế nhìn xuống không ngừng trêu chọc.

-‘Ta đến đây để cầu hôn công chúa Thanh Vi, mong ngài thành toàn’ cơ đấy? Rồi lại mang cả Đại Minh ra uy h·iếp à?

-Bỏ ngay cái suy nghĩ vớ vẩn đấy đi. Nơi đây là Thiên Viên hoàng triều chứ không phải là nhà của ngươi để ngươi đe dọa.

-Hơn nữa, muội muội ta cho dù suốt đời một thân một mình thì cũng sẽ chẳng gả cho cái ngữ như ngươi đâu!

-Ngươi dám... khinh thường ta ư !?

Đôi mắt Mộc Diệp hằn lên từng tia máu, giận giữ nhìn thẳng vào Vương Khải mà hận không thể tiến lên bóp c·hết tên này.

“Một kẻ phế nhân không thể tu luyện, lại chẳng có chút danh tiếng mà lại dám khinh thường ta ư?”

“Ta là hoàng tử của Đại Minh hoàng triều đấy !”

Trong lòng Mộc Diệp không ngừng bừng lên nộ hỏa, thân thể bắt đầu run rẩy và bàn tay nắm chặt.

Hắn lúc này đây chỉ chực chờ xông lên mà g·iết c·hết kẻ đang ngồi trên kia, sát khí bắt đầu phóng ra và tay phải ngưng tụ linh lực.

Lão già đứng phía trước nhận thấy tình hình càng trở nên căng thẳng liền tức tốc truyền âm.

“Tiểu tử ! Bình tĩnh lại. Đừng dính kế khích tướng của hắn. Ngươi quên mục đích của chúng ta tới đây để làm gì rồi sao?”

“Nhưng mà hắn dám xỉ nhục ta ! Làm sao một kẻ như hắn dám”

Mộc Diệp không cam lòng cứ thế bỏ qua, lòng tự tôn của hắn không cho phép bản thân chịu xuống nước.

Vốn đã định bỏ qua cả thảy lời nói mà xông lên một chưởng đập c·hết Vương Khải, thế nhưng lời truyền âm tiếp theo của lão già kia đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

“Lão tử biết lòng ngươi đang vô cùng hận, nhưng trước mắt cứ tạm thời cúi đầu đi.”



“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chuyện trả thù hẵn để sau. Dù sao chúng ta đã do dám được tình hình nơi này rồi, việc trước mắt vẫn nên trở về để bàn kế với phụ thân ngươi.”

Mộc Diệp chần chừ, trong lòng cảm giác vô cùng khó chịu và ấm ức. Hắn hiểu những điều này, thế nhưng lại cư nhiên bị Vương Khải tính kế, chứng tỏ bản thân vẫn còn non nớt trong suy nghĩ.

Lúc này đây, dối điện sứ đoàn của hắn hoàn toàn là người của Thiên Viên hoàng triều, thậm chí kể cả người vĩ đại nhất trong số họ, Bạch Lâm Phong.

Dù vẫn còn rất hậm hực và chưa thể bỏ qua, Mộc Diệp thật sự hiểu rằng bản thân không có cách nào ngoài việc suy nghĩ lại, và hạ lòng tự tôn xuống trước.

Hắn cúi đầu, khuỵu một gối xuống mà giương tay hướng phía Lâm Phong cất tiếng, giọng đầy vẻ miễn cưỡng.

-Vừa nãy là do ta thất lễ rồi, mong ngài thứ tội. Để đền bù thì sẽ cử người đưa lễ vật sang tạ lễ, hi vọng ngài có thể không để ý mà bỏ qua.

-Hừ, coi như ngươi thức thời. Nể tình phụ thân ngươi và Đại Minh hoàng triều, lần này ta sẽ bỏ qua.

-Nhưng! Nếu còn có lần sau..

Lời của Lâm Phong trở nên nghiêm nghị và tràn đầy vẻ cương quyết.

-Giết không tha!

Thân thể Mộc Diệp thoáng run rẩy, đầu hạ xuống để tránh Lâm Phong thấy vẻ mặt của mình. Hàm nghiến chặt hàm răng vào nhau, tâm trí hắn thề sẽ sớm ngày trả lại thù này.

Có điều, việc cấp bách bây giờ vẫn là an toàn rút lui nên Mộc Diệp cố giữ cho biểu cảm của bản thân bình tĩnh lại sau gần một phút, rồi đoạn ngước lên đáp lời.

-Ta hiểu rồi, đa tạ ngài rộng lượng bỏ qua.

-Được rồi, phần của ta đã xong, nhưng còn hắn thì sao?

Lâm Phong dứt lời liền hướng ánh mắt sang Vương Khải, đoạn cười khẩy mà lại lần nữa quay đầu lại nhìn vào Mộc Diệp rồi lên tiếng.

-Ta có thể tạm tha ngươi tội uy h·iếp Thiên Viên hoàng triều, nhưng còn việc ngươi sỉ nhục nhi tử của ta thì sao? Không phải là nên tạ lỗi sao?

Vương Khải hiểu được ý của phụ thân mà nhanh chóng tỏ ra hợp tác. Hắn vờ ngả lưng lui sau, đặt tay lên trán mà cất giọng ăn vạ.

-Vừa nãy hắn còn gọi ta là ‘phế vật’ đấy, mong người có thể làm chủ cho nhi tử.

Không khí lúc này đã trở nên nhẹ xuống. Lúc này bá quan văn võ phía dưới chứng kiến cảnh này liền không thể ngậm nhịn được mà bưng tay che miệng cười, một số còn bật ra thành tiếng.

-Không phải chứ, thế này cũng được nữa hả?

-Mẹ nó, hoàng đế quả là biết chơi.

-Đừng nói đi, tam vương tử cũng là quá biết phối hợp quá rồi.

-Hahaha ! Cười c·hết ta rồi, quả là diệu kế !

Phía sứ đoàn của Đại Minh hoàng triều chỉ có thể cúi đầu xấu hổ mà không dám cất lời. Bọn họ đã thất bại rồi, giờ còn có thể làm gì ngoài việc giỏng tai nghe những lời chế giễu.



Mộc Diệp nghe xong tức muốn hộc máu, hắn không ngờ Lâm Phong vậy mà lại dùng hạ sách như này.

“ĐM nhà nó, ức h·iếp người cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Ta đã tạ lỗi rồi, các ngươi còn được nước làm tới nữa?”

Hắn tức giận chửi thầm, nhưng bất quá thì tình cảnh hiện tại không phải bản thân nói là được, nên đành phải thuận thế nhận lỗi.

Khẽ rút từ trong quần ra một túi nhỏ, hắn quăng về phía Vương Khải mà giương tay lên.

-Đây là túi trữ vật của ta, bên trong có khoảng một ngàn hạ phẩm linh thạch. Hi vọng ngươi có thể bỏ qua.

-Này, ta bảo này. Nhà ngươi dù sao cũng là hoàng tử cơ mà, không thể nào nghèo như vậy chứ ?

Vương Khải chộp lấy túi trữ vật mà nhanh chóng cất đi, đoạn nhìn vào Mộc Diệp mà cười khẩy đáp.

“Mẹ nhà ngươi, vô sỉ vừa thôi chứ!”

Mộc Diệp tức muốn nổ đom đóm mắt, nhưng cũng chỉ có thể ngậm ngùi cúi đầu.

-Ta vốn chỉ sang đây với mục đích thăm hỏi, hiện không mang theo nhiều linh thạch trên người.

-Ừ ừ, vậy ngươi cút được rồi.

Vương Khải hướng ánh mắt về phía khác, chẳng thèm để ý đến cái lũ người kia nữa.

Hắn chỉ muốn bọn họ có thể sớm cút đi, dù sao bản thân cũng đã chiếm được tí tiện nghi rồi, hơn nữa lại còn được Mộc Diệp giúp cho một bước lên mây.

“Ngươi đúng là thần may mắn của ta đó nha Mộc Diệp, hi vọng lần sau ngươi lại đến đây”

Vương Khải tự nhủ mà cười thầm, hắn không ngờ một buổi lên tò mò tham quan triều chính lại có thể xảy ra việc thú vị đến đến vậy.

“Tên nhãi này, đồ đã lấy rồi còn không thèm chào người ta đàng hoàng đi”

Lâm Phong thở dài, đoạn hướng về phía sứ đoàn của Đại Minh mà nghiêm giọng cất tiếng.

-Các người rời đi được rồi, xin lỗi vì tên nhi tử của ta. Đây là lần đầu tiên hắn lên triều.

-Nhi tử của ngài đúng là biết chơi quá nhỉ? Vậy bọn ta xin cáo từ trước.

Mộc Diệp tức giận đáp lời mà quay lưng lại rồi đi vội, bỏ mặc lũ người đằng sau đang cố gắng chạy theo bóng lưng hắn.

Lão già bí ẩn kia cũng âm thầm đi theo sau, nhưng bỗng quay lại rồi hướng ánh mắt ẩn chứa chút sát ý vào Lâm Phong rồi nhanh chóng rời đi.

“Hừ, để xem lần sau ngươi còn may mắn trốn thoát được không”

Lâm Phong nói thầm, trong lòng đã xác định lần gặp mặt kế tiếp sẽ dùng toàn bộ khả năng để diệt người kia.

Dù sao lão cũng là một mối uy h·iếp lớn, nếu không phải ông dựa vào khí vận của Thiên Viên hoàng triều để chống đỡ thì kết quả hôm nay có lẽ đã khác rồi.