Giữa lúc hắn và phụ thân đang vui vẻ trò chuyện với nhau, một giọng nói phát ra từ hướng cổng chính của phủ đệ hắn vang lên. Lập tức cắt ngang khoảnh khắc đối thoại của hai người và khiến họ trở nên ngơ ngác, đồng thời cùng nhau hướng ánh mắt về phía nơi hình bóng người con gái vừa cất lời nói và chạy ầm vào đây.
-Tam ca ! Huynh tỉnh rồi à !
Dáng người ấy hét lớn rồi cứ thế mà chạy thẳng vào trong trước cặp mắt bất ngờ của Vương Khải và Lâm Phong. Những vị thủ vệ đứng canh cổng chỉ có thể thở dài mà trơ mắt nhìn nữ nhân kia chạy vụt vào mà không hề dám đứng ra ngăn cản, bởi lẽ họ biết được thân phận thật của cô là ai. Lâm Phong lập tức phản ứng lại mà quay người về phía thân ảnh đang tiến vào. Ông đặt tay lên trán thở dài, hàng lông mày thoáng nheo lại mà chực lên tiếng.
-Vi nhi... Nhà ngươi có thể nào yểu điệu thục nữ một tí được không ? Thân là con gái mà ngươi cứ sồng sộc chạy vào như vậy, hơn nữa lại cư nhiên lớn giọng ở chốn này. Còn gì là thuần phong mỹ tục, còn gì là thể diện nữa ?
Nói đến đây Lâm Phong không nhịn được, càng tiếp tục thêm lời trách móc.