*Bất tri sở khởi: Không biết bắt đầu tự lúc nào, vì đây là một thành ngữ nên Ngạn để nguyên, ý nghĩa trong trường hợp này là "tình không biết bắt đầu tự lúc nào"
Hai thú một cầm không biết đã dừng đối luyện từ lúc nào, cả đám đều chen chân đứng tại cửa đá nhìn hai người. Nam Cung Hạo phát hiện đám ăn dưa trước đầu bếp nhỏ, lập tức phất tay đóng cửa động phủ lại.
Đợi đến khi hơi thở Tô Thiếu Bạch gấp gáp chậm rãi hồi phục, đầu óc choáng váng dần tỉnh táo lại, chóp mũi lại ngửi thấy mùi hoa lan, mới nhận ra mình suýt nữa đã bị lời tỏ tình của ai kia làm lệch trọng điểm. Kim chủ đại nhân gian quá rồi nha! Định tránh nặng tìm nhẹ để làm hỗn loạn mọi thứ hả!
Luôn miệng nói chỉ song tu với mình, vậy chuyện của y với bé trai đó là sao? Bằng vào tính cách Nam Cung Hạo, chắc chắn khinh thường chuyện nói dối, nhưng hai người bọn họ không song tu thì ở trong này làm cái gì? Vừa rồi mình còn tận mắt thấy bé trai áo đỏ chạy ra ngoài, trước đó còn đóng cửa đá nữa. Trong một thoáng ấy, tim cậu đau như cắt, cũng một khắc đó cậu mới nhận ra, không biết bắt đầu tự lúc nào, mình đã thích người trước mắt này rồi.
"Vừa nãy ngươi và thị đồng của Ngụy Vô Pháp làm cái gì?" Cái gai này không nhỏ không được, nếu không làm rõ, sợ rằng cậu mãi sẽ không thoải mái mất. Nếu muốn làm người yêu, ít nhất phải thẳng thắn với nhau, tôn trọng nhau mới được. Tô Thiếu Bạch nhíu mày nhìn Nam Cung Hạo, đồng thời cảnh giác đẩy y ra xa một cánh tay để kéo giãn khoảng cách của hai người, đừng có mơ làm lại trò đó nữa nhé. Tưởng cứ dùng mỹ nam kế là được hả, tránh được mùng một, không tránh được mùng mười lăm* đâu nhé. Không giải thích rõ ràng thì đợi sau này ăn chay đi! Mệnh kiếm mới cũng chỉ cho xem không cho dùng!
*tránh được mùng một, không tránh được mùng mười lăm: ý nói trốn tránh không phải biện pháp
Chân mày thiên tài Kiếm tu nhíu lại rất khẽ, sắc mặt có hơi xấu hổ, chuyện này chẳng phải đã bỏ qua rồi à, sao tự nhiên lật lại vậy?
Thấy Nam Cung Hạo rũ mi không nói gì, đầu bếp nhỏ chớp chớp mắt, lẩm bẩm, "Xem ra tối nay phải làm nguyên bàn tiệc chay rồi."
Nam Cung Hạo:......
Hai tai kim chủ đại nhân đỏ lên, nhưng vẫn do dự không muốn mở miệng, Tô Thiếu Bạch thất vọng nhún vai, được thôi, đã thế, cậu cũng không ép, xoay người định rời đi. Nhưng cậu vừa mới xoay đi, Nam Cung Hạo vội vàng nắm tay cậu níu lay, vẫn giữ người cách nhau cỡ một cánh tay.
"Hoặc là nói cho ta, hoặc là buông." Tô Thiếu Bạch lắc lắc cổ tay mình, trừng mắt nhìn Nam Cung Hạo y như con trai đến chết cũng không chịu há mồm. Có chuyện gì mà không thể nói với người khác chứ, nếu đã không mở miệng được, vậy chắc chắc là có chuyện.
"Phải nói ư?" Nam Cung Hạo do dự liếc nhìn cậu, trông rất khó xử. Với y mà nói, hai chuyện gian nan nhất cuộc đời là cúi đầu và giải thích.
Phí lời! Nhất định, chắc chắn, tất yếu phải biết! Tô Thiếu Bạch trừng mắt nhìn kim chủ đại nhân trước mặt, nếu mà bỏ qua chẳng phải là nuông chiều sinh hư à!
"Ta nhờ hắn dạy cách làm cho người tiếp nhận tận hứng trong lúc song tu." Nam Cung Hạo rũ mắt, tránh né ánh mắt Tô Thiếu Bạch, "Còn có cách dỗ ngươi vui." Y chắc chắn được đầu bếp nhỏ thích mình, cậu từ chối song tu có thể là ghét bỏ hoặc không thích chuyện gì đó trong lúc song tu. Trêи núi chỉ có sáu vật sống, mà có thể mở miệng nói chuyện, cũng chỉ có cậu trai áo đỏ đó thôi. Mà bản thân hắn là thị đồng, kinh nghiệm song tu nhất định nhiều. Hôm đó hắn sang đây đưa trà, y liền khiêm tốn học hỏi...
Tô Thiếu Bạch:......
Hả? Ngươi cúi đầu thỉnh giáo với người mà ngươi cho là "phế vật"? Ngươi vậy mà lại không biết xấu hổ thỉnh giáo một bé trai loại chuyện này? Khó trách y không muốn nói, Tô Thiếu Bạch khϊế͙p͙ sợ trước lượng tin tức dày đặc trong lời nói của kim chủ đại nhân, trong một thoáng câm nín không thốt được gì. Nam Cung Hạo kiêu ngạo thế nào, cậu đã có vinh hạnh được thưởng thức sáu bảy năm nay rồi, đến cả đối diện với tôn sư đại nhân cũng trưng cái bộ mặt tảng băng. Nghĩ đến tình cảnh y "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" đi nhờ người chỉ dạy, thực sự là rất...
"Ngươi ôm hắn? Trêи người ngươi có hương hoa lan của thị đồng đó." Không đúng, mùi hương đó tuy cực kỳ nhạt, nhưng khi đến gần vẫn rất rõ ràng. Nếu không đụng qua nhất định sẽ không dính mùi, Tô Thiếu Bạch dẩu môi, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, nhịn được không, ai mà nhịn được chứ?
"Ta không có ôm hắn..." Nếp nhăn giữa chân mày Nam Cung Hạo càng sâu thêm, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Thiếu Bạch, lại rũ mắt, hàng mi run rẩy không ngừng, trông như đang đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt.
Ngươi không ôm hắn? Không phải hắn thì là ai, trêи người ngươi rõ ràng có hương hoa lan nhá!
Cuối cùng, Nam Cung Hạo đành phải lôi mấy "người" cao xấp xỉ Tô Thiếu Bạch ra khỏi vòng trữ vật, khiến cậu bạn nào đó bị dọa đến giật mình.
Nhìn kỹ lại, mới nhận đó đó là con rối. Khác với con rối mặc giáp kim Tô Thiếu Bạch thấy trước giờ, con rối trước mặt được chế tác cực kỳ tinh xảo, người mặc gấm vóc, mặt mũi tuấn tú, trừ bỏ đôi mắt đờ đẫn, nếu chỉ đứng ở đó gần như có thể giả thành cậu. Trêи người con rối quả nhiên nhàn nhạt mùi hương hoa lan.
Tô Thiếu Bạch:......
Đây là đồ chơi gì vậy hả? Trán Tô Thiếu Bạch căng cứng, ngươi ôm "nó"? Mọe nó, chẳng lẽ ngươi dùng cái thứ này rồi nhờ thị đồng đó hướng dẫn ngươi hả, đây chẳng lẽ là cái loại búp bê nào đó bản dị thế à? Khỏi cần nói, cái vật này nhất định là thị đồng đưa cho Nam Cung Hạo. Tô Thiếu Bạch vửa tưởng tượng ra cái hình ảnh "mỹ lệ" đó thì lập tức đổ mồ hôi hột, kim chủ đại nhân dùng con rối thay thế mình này luyện tập mấy tư thế ôm khác nhau, thậm chí là... tư thế đó? Cho nên chỉnh sửa đai lưng là vì động tác mạnh quá nên mới bị lộn xộn? Cậu bạn nào đó nhất thời cảm thấy như bị sét đánh lại thấy mệt tâm rồi lại buồn cười. Thật ngốc quá đi! Hèn gì kim chủ đại nhân muốn đóng cửa đá lại, cái này đâu chỉ là mất mặt và xấu hổ chứ... Đổi lại là cậu, chắc phải gắn thêm cả thảy mười tám cái ổ khóa trêи cửa ấy chứ, cậu trai đó còn có thể sống sót rời đi mà không bị giết diệt khẩu quả thực là quá may rồi á.
Nghĩ đến kim chủ đại nhân tự tôn cao ngạo lại nhọc lòng thế này, Tô Thiếu Bạch dù cố nén không bật cười, nhưng gương mặt lại nghẹn đến đỏ ửng.
Nam Cung Hạo bị ai kia ép phải giải thích rõ ràng đen mặt nhìn cậu một cái, đầu ngón tay vung vài đường kiếm khí, chớp mắt đã chém con rối kia thành từng mảnh nhỏ, phá hủy không để lại chút vết tích nào. Miếng lớn nhất cũng chưa lớn cỡ nửa bàn tay.
Ầy, anh bạn rối à mi thực sự là yêu nhầm người, tin nhầm người rồi nha, nhìm xem vẻ mặt nhẫn tâm trở mặt thẹn quá hóa giận này của Kiếm tu đại nhân kìa. Tô Thiếu Bạch đồng tình nhìn những mảnh vụn rơi lả tả trêи mặt đất, mím môi vất vả nín nhịn, ánh mắt sắc như đao của Nam Cung Hạo lườm qua mấy lần vẫn không khiến sắc mặt cậu trở lại bình thường. Đoạn lịch sử đen tối này của kim chủ đại nhân dủ làm cậu vui vẻ ít nhất là nửa năm á. Mà càng vui hơn là vừa rồi cậu bỗng nhiên được khai sáng, mệnh kiếm của kim chủ đại nhân, đã có hình dạng cơ bản rồi.
Hừ! Kim chủ đại nhân trừng đầu bếp nhỏ, không cam lòng tóm lấy người kéo trở lại lồng ngực mình, giữ lấy gáy Tô Thiếu Bạch hôn lần nữa. Cười, cho ngươi cười, giờ thế thân không dùng được, ngươi tự mình ra trận đi!
Y nhẹ hôn lên bờ môi hồng nhạt đang cong lên của đầu bếp nhỏ, triền miên cắn ʍút̼, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở môi răng Tô Thiếu Bạch, thanh thạo tiến vào. Tô Thiếu Bạch nghẹn ngào phát ra âm thanh từ cuống họng, thôi rồi, cậu sai rồi, cậu không nên đùa cợt kim chủ đại nhân, đương muốn lùi lại, thì bị cánh tay Nam Cung Hạo siết chặt lấy. Đầu lưỡi y không chút e dè mà dây dưa xâm chiếm khắp nơi, không chừa lại chút gì. Tiếp đó, Nam Cung Hạo không hài lòng bèn mở rộng chiến tuyến ra phía ngoài, men theo đường viền hàm xinh đẹp hôn đến tận bên tai, khẽ day nơi vành tai mẫn cảm, để lại dấu vết ấm áp. Bàn tay dần dần đỡ sau gáy cũng không yên phận di chuyển, mỗi nơi nó lướt qua, tựa như có dòng điện lưu chuyển, bổ xuống đến mức Tô Thiếu Bạch cảm thấy cả người tê dại. Cơ thể non nớt rất nhanh đã bị trêu chọc đến mức hơi thở dồn dập.
Cảm giác đau đớn và sảng kɧօáϊ quyện vào nhau, dồn ép đến nỗi sắp phát điên. Tô Thiếu Bạch cảm thấy mình như đứng trêи bờ vực sụp đổ.
"Tô Thiếu Bạch!" Giữa lúc hốt hoảng, có người ghé đến bên tai cậu khẽ nỉ non, khiến cho cả người Tô Thiếu Bạch run rẩy không thôi. Cậu chưa từng nghĩ rằng, tên mình cũng có thể êm tai đến vậy, khi từng chữ được thốt ra từ đôi môi người kia, làm người xiêu hồn lạc phách, sung sướиɠ không thôi. Tên gọi quả nhiên là câu thần chú ngắn nhất thế gian. Nam Cung Hạo chỉ gọi tên cậu, cậu lại có thể, động tình.
Linh khí nương theo bờ môi đang triền miên của hai người cuồn cuộn tràn vào cơ thể Tô Thiếu Bạch, nếu nói trước kia, lúc lên cấp, linh khí Nam Cung Hạo dẫn vào giúp cậu khai thông như một dòng suối chảy, thì luồng linh khí đang tràn vào cơ thể cậu bây giờ như một con sông lớn đổ về, nhanh nhẹn tẩy rửa kinh mạch vừa mới lên cấp, hai bên hoàn toàn cách biệt.
Luồng linh khí lớn mạnh này dần dần kéo lấy linh khí của Tô Thiếu Bạch, rồi lại từ trong cơ thể Tô Thiếu Bạch tuôn ra, di chuyển vào trong kinh mạch Nam Cung Hạo. Trong khoảnh khắc, kinh mạch như rễ cây rẽ nhánh tràn đầy ánh kim của Nam Cung Hạo thân thiết bao lấy kinh mạch nhàn nhạt ánh vàng của Tô Thiếu Bạch, thoáng chốc, kinh mạch hai người kết nối thành một thể, Tô Thiếu Bạch cảm giác phạm vi kinh mạch của mình mở rộng ra gấp đôi. Đây chính là song tu sao? Tô Thiếu Bạch kinh ngạc đi theo linh khí chỉ dẫn của Nam Cung Hạo, điều động linh khí khắp người mình, không ngừng di chuyển từng vòng lại từng vòng trong kinh mạch hình cây được kết nối chặt chẽ của hai người. Đài Nguyên Anh* vốn ở trong biển ý thức của hai người cũng đang lấy tốc độ cực nhanh mà dung hợp lại một chỗ, biến thành màu ngà rực rỡ.
*đài Nguyên Anh: chữ đài này đồng nghĩa với chữ bệ (như bệ đá), ví dụ như đài sen mà các vị Bồ Tát hay ngồi
Sau đó, Tô Thiếu Bạch hoảng hốt nhìn thấy nguyên anh mặc giáp kim lòng dạ hẹp hòi nào đó nhướng mày ra oai với cậu, rồi vươn tay bẹo má bé con trắng trẻo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say. Bé con giận dỗi xoay đầu hòng thoát khỏi móng vuốt của người nào đó. Mi xéo cho ta! Tô Thiếu Bạch cố gắng đuổi nguyên anh mặc giáp kim kia ra chỗ khác.
Mà nguyên anh mặc giáp kim thẳng thừng đẩy bé con lên đài Nguyên Anh màu ngà, xấu xa cười cười với Tô Thiếu Bạch, rồi một luồng ánh vàng lóe lên, ý thức Tô Thiếu Bạch bị ném thẳng ra khỏi đài Nguyên Anh, mất ý thức.
"Kỳ lạ, vậy mà không cãi nhau à?" Thiếu niên áo tím ẩn mình hồi lâu trêи không trung lẩm bẩm, nhíu mày nhạt nhẽo vỗ vỗ bụi đất vốn không tồn tại trêи tay áo. Chuyện gì đây? Dựa theo lời của Trúc Tân thì đã làm rất hoàn mỹ rồi mà, hai người này chẳng những không cãi nhau, ngược lại còn dính lấy nhau thì phải? Muốn chia rẽ bọn họ xem ra có hơi khó đây. Chẳng qua thì, bên trái không xong thì thử bên phải, thiếu niên áo tím giãn mày, cười như không cười nhìn động phủ bên dưới dán đầy cấm chế lỏng lẻo dễ phá, trêи đời này, có mấy chuyện phải bất ngờ mới thú vị.
Bữa cơm hôm nay, ai nấy đều đen cả mặt. Tô Thiếu Bạch lôi hết nguyên liệu hái được trong nhẫn trữ vật nấu thành một bàn tiệc chay. Nam Cung Hạo cứng ngắc nhìn bàn tiệc, trước mặt là bốn món linh sơ*, đến cả một chút thịt cũng không có. Làm cho Sữa Bò, Bạch Chuẩn và dực hổ cũng ai oán nhìn, sao gần đây đầu bếp nhỏ cứ ngược đãi tụi nó hoài vậy! Tụi nó là động vật ăn thịt mà!
*linh sơ: linh sơ tương tự với linh thảo, nhưng linh thảo là dạng cây thuốc thường xuất hiện trong luyện đan, còn sơ là rau cải có thể ăn được
Chỉ có mỗi Tô Thiếu Bạch thầm vui vẻ cong khóe môi, linh sơ phải ăn sống mới ngon, ăn thịt mãi không tốt cho sức khỏe, cậu đây là lo cho sức khỏe của cả nhà đó. Hừ, muốn ăn thịt hả, ở đó mà đợi đi!
oOo
Note nhỏ của chủ nhà: Bắt đầu từ chương này nhà chúng ta có thêm 1 beta mới là TruyenHD , bạn í sẽ đồng hành với tui tới cuối truyện (mong là hổng có xảy ra chuyện gì giữa chừng) nà~