Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 123: Quán thông âm dương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đợi em với!" Tô Thiếu Bạch lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo kim chủ đại nhân đang đi về phía của động. Nam Cung Hạo lập tức dừng lại, đợi cậu chạy đến mới cất bước lần nữa.

Sữa Bò vội vàng giơ móng vuốt quơ quào lưng, ý nói Bạch Chuẩn mau xuống, sau đó lắc cổ và thân mình, giũ cho thật sạch lớp lông trắng của mình, rồi chạy theo sau Tô Thiếu Bạch, Bạch Chuẩn thì vỗ cánh bay bên trêи, "cả nhà" thân thiết cùng nhau trở về động phủ. Cửa đá mới mở không lâu đã "Ầm ầm" đóng lại, để lại hiện trường "đinh cửa" cho người xem.

Nhất thời, trước động phủ chỉ còn lại dực hổ bị bỏ rơi đang nằm dài phe phẩy đuôi cùng với Ngụy Vô Pháp, đôi mắt thạch anh tím bịn rịn trông mãi về phía cửa đá.

Hừ! Thiếu niên áo tím tẻ ngắt bĩu môi, cẩn thận cất Phong Lôi Tử Kim Tiên, vẫy tay gọi dực hổ. Dực hổ lê thân thể cao lớn đứng dậy, cúi đầu chậm rãi đến bên cạnh chủ nhân.

"Đừng ngóng nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo nào." Ngụy Vô Pháp vỗ vỗ móng Lục Thiên, rồi nhảy lên đỉnh đầu nó. Dực hổ gầm nhẹ một tiếng, vỗ cánh, chở hắn bay xuống núi.

Bên trong động phủ.

Pudding vừa mới luyện xong một món linh khí Thanh phẩm giờ đang nhào vào gặm lấy gặm để đống viêm thạch Thanh phẩm vốn là phần thưởng cho nó, với nó mà nói thì trêи đời có hai chuyện quan trọnh nhất: ăn và làm nũng xin ăn. Tô Thiếu Bạch giơ tay sờ sờ tầng lửa xanh biếc bên ngoài của Pudding, ây dà, cái tên chỉ biết ăn này, nếu sau này thực sự có thể kϊƈɦ phát tính công hoặc tính phòng, lỡ đang đánh được một nửa rồi đòi ăn thì phải làm sao đây? Ai đó cảm thấy, may mà lúc ngây người ở trong Bí cảnh Bích Lạc một năm mình không thương tình bóc lột Phượng Nhị và đám Tư Đồ Lôi đào quặng, dự trữ không ít viêm thạch Thanh phẩm. Không để mất bò mới lo làm chuồng*. Bằng không bây giờ có khi Pudding đã đình công từ lâu rồi.

*chỗ này nguyên văn tiếng trung "未雨绸缪, 有备无患", Hán Việt là "Vị vũ trù mâu, hữu bị vô hoạn", ở đây 未 雨 (wèiyǔ) có nghĩa là trước khi trời mưa. 未 (Wèi) thường để chỉ một điều diễn ra trong tương lai, tức là vẫn chưa xảy ra, trong trường hợp này ám chỉ cơn mưa. 绸缪 (Chóumóu) có nghĩa là buộc chặt một cái gì đó lại bằng lụa. Nghĩa đen là sửa chữa (buộc bằng lụa) ngôi nhà của bạn trước khi mưa đến, hãy chắc chắn rằng bạn đã chuẩn bị cho một ngày mưa, nghĩa bóng là phải lên kế hoạch trước, hoặc chuẩn bị từ trước (Tham khảo: )

Liếc mắt thấy mấy món linh sơ trêи bàn rõ ràng là không động tới miếng nào, rồi lại nhìn cái mặt Nam Cung Hạo đang điều tức còn muốn xanh hơn cả một bàn linh sơ, Tô Thiếu Bạch chớp mắt mấy cái, kim chủ đại nhân chưa ăn trưa à?

Sữa Bò phất đuôi, cứ quấn lấy bên chân đầu bếp nhỏ, ngửa đầu nhìn cậu, đôi mắt trong suốt như ngọc bích thiết tha trông mong, chủ nhân, cho tui ăn thịt đi mà, thịt, thịt, thịt! Bạch Chuẩn đậu bên vai cậu, đỉnh đầu cạ cạ gò máy cậu hòng lấy lòng, nhìn là biết muốn gì rồi.

"Rồi rồi ta biết rồi!" Định cọ hết bụi đất lên người cậu hả? Tô Thiếu Bạch vỗ về từng đứa, hôm nay phá lệ làm thịt ăn vậy. Hồi nãy kim chủ đại nhân bị thương cũng cần phải bồi bổ, vậy nấu thịt kho tàu và món Phật nhảy tường lần trước chưa kịp làm vậy.

Tô Thiếu Bạch mở lòng từ bi bày bàn ra, rồi tìm kiếm nguyên liệu trong nhẫn trữ vật. Đợi đến khi cậu bày tảng thịt linh thú đầu tiên ra, sáu con mắt trong động phủ đồng loạt nhìn sang, ánh mắt sáng quắc, y như chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể nướng chín tảng thịt thú đỏ đỏ trắng trắng nào đó. Đến cả kim chủ đại nhân cũng không ngoại lệ.

Thấy sáu con mắt lấp lánh như sói đói này, đầu bếp nhỏ hơi áy náy, gần đây toàn làm đồ chay chắc có hơi làm khó mấy tên chuyên ăn thịt rồi đây? Không thì, lại nướng thêm con gà?

Xử lý cắt nhỏ rồi ngâm nước mấy nguyên liệu cần cho món Phật nhảy tường, rồi ướp Liệt Điểu, đồng thời xào những miếng thịt linh thú đã được rửa sạch máu, Tô Thiếu Bạch luôn tay luôn chân trước bàn, hận không thể biến thành bạch tuộc. Mà ba cái tên nào đó ngoại trừ dùng cặp mắt sáng quắc như đèn pha chòng chọc nhìn cả một bàn thịt thì chẳng giúp được cái chi cả.

"Pudding!" Đậy kín bình gốm tráng men đen sẫm chứa gần ba mươi loại nguyên liệu, đầu bếp nhỏ đánh mắt về phía ba tên ăn không ngồi rồi nào đó, lặng lẽ thở dài, vẫn là gọi thần hỏa tới giúp đi. Mấy cái tên này chẳng có lấy một ai hữu dụng cả, mệt cho mấy người không phải thuộc tính hỏa cũng có hỏa linh căn quá đi mất.

So ra thì ngài Pudding lại trổ hết tài năng của mình ra, lên được khí phòng xuống được nhà bếp. Bình thường phải hầm tận sáu giờ, giờ có Pudding thì chỉ cần điều khiển sức lửa cũng có thể giải quyết trong vòng một giờ. Giờ nhớ lại, hồi đó dành thời gian nướng cốm cũng không uổng công nhỉ. Thần hỏa mãn nguyện được ăn Thanh phẩm cực kỳ thân thiết mà dụi dụi lên mu bàn tay chủ nhân, hồ hởi bay đến bên dưới bình gốm tráng men, bắt đầu dùng lửa nhỏ hầm đồ ăn.

Một giờ sau, trong động phủ bắt đầu lan tỏa mùi thịt thơm phức, trêи bàn dài bày các món đủ sắc hương vị, thịt kho tàu hồng hồng bóng lưỡng, gà nướng sém ngon mắt, Phật nhảy tường đặc sệt thơm ngon nhưng ngấy, còn mấy món linh sơ trước đó, đều bị đẩy sang một góc bàn.

Sữa Bò và Bạch Chuẩn cực kỳ vui vẻ vùi đầu ăn, không rảnh quan tâm chuyện khác. Nam Cung Hạo thì trước tiên là chia một nửa bàn ăn đóng gói lại bỏ vào vòng trữ vật của mình, trân trọng nhấc một miếng thịt kho tàu cho vào trong miệng, sau đó là càn quét toàn bộ bàn ăn không chừa một mống.

Tô Thiếu Bạch: ...

Cái này là đói quá hay là tham ăn đây trời?

Tuyết đọng dưới trăng, ánh trắng nghiêng nghiêng, đêm khuya yên tĩnh.

Sữa Bò được ăn uống no đủ thì cuộn thành một cục tròn vo nằm bên chân đầu bếp nhỏ hạnh phúc lim dim mắt, Tô Thiếu Bạch nhắm mắt khoanh chân định tu luyện, Nam Cung Hạo đột nhiên nắm lấy tay cậu. Ngón tay thon gầy vuốt ve đầu ngón tay trắng nõn của cậu, rồi luồn vào từng khe ngón tay, sau đó còn khẽ khàng gãi gãi lòng bàn tay cậu.

Dường như có một dòng điện từ nơi lòng bàn tay trực chỉ tiến thẳng đến trái tim, Tô Thiếu Bạch hơi run lên, cảm thấy nửa người cứ như bị luồng điện rất nhẹ giật không ngừng. Mở mắt ra thì thấy đôi mắt màu hổ phách gần ngay trước mắt.

"Song tu nào." Thấy cậu mở to mắt nhìn mình, Nam Cung Hạo nghiêng đầu hôn lên đôi môi phớt hồng của đối phương, dịch tay đến nơi nào đó, bắt đầu công cuộc thảo phạt.

Móa nó chứ, ăn no ấm áp xong thì nghĩ đến sắc ɖu͙ƈ hả, cậu vốn không nên đút no cái tên sói đói này mà! Tô Thiếu Bạch có hơi hối hận rồi. Nhưng Nam Cung Hạo không cho cậu cơ hội từ chối, bờ môi mỏng đo đỏ dính sát vào, mân mê bồi hồi, dụ dỗ đầu bếp nhỏ mở miệng.

Kinh mạch trong người lại được dòng linh khí cường đại của Nam Cung Hạo tẩy rửa lần nữa, hơi thở của kim chủ đại nhân cũng theo đó mà dạo chơi khắp nơi trong cơ thể mình, cả người Tô Thiếu Bạch dâng lên một cảm giác khó tả. Lúc đài Nguyên Anh tụ lại một cách nhanh chóng, cậu lại thấy cái thằng nhóc nguyên anh đáng ghét kia.

Trêи đầu nó quả nhiên có mão giáp lấp lánh ánh kim, tương đồng với hộ giáp ánh kim trêи người, càng làm nổi bật dáng vẻ anh tuấn đầy ưu tú của nó.

Hừ! Thằng nhóc đó vẫn xem thường Tô Thiếu Bạch, nhéo nhéo gương mặt bé con nguyên anh đang ngủ say, hôn một cái thật kêu.

Cút mau, cái thằng nhóc sắc lang này! Tô Thiếu Bạch nôn nóng muốn xông lên, tiếc là, trong biển ý thức, chút tức giận ấy của cậu chẳng phải là đối thủ tên nhóc nguyên anh đó, ánh vàng chợt lóe, ý thức cậu bất ngờ bị đẩy ra khỏi đài Nguyên Anh. Nhưng mà lần này thằng nhóc đó hình như ra tay không nặng lắm, Tô Thiếu Bạch cũng không bị ngất mất.

"Không được... nguyên anh của anh..." Tô Thiếu Bạch mở to đôi mắt hoa đào ngân ngấn nước, thở dốc nhìn Nam Cung Hạo. Không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy rất lo lắng.

"Yên tâm... nó sẽ không làm hại nguyên anh của em." Nó chỉ là cảm nhận được tâm ý của ta, tâm trạng bị ảnh hưởng, nên lúc ở cùng nguyên anh của em mới nảy sinh ý muốn kề cận. Nam Cung Hạo dịu dàng ôm cậu vào lòng, dùng môi mình lấp kín đôi môi còn đang muốn tranh cãi của đầu bếp nhỏ, vào lúc này không nên phân tâm mới đúng, cùng nhau tu luyện cho tốt mới quan trọng.

Nguyên Thủy Chân Như, một điểm minh Linh, được gọi là Tính. Một Khí chí tinh, chí thuần Tiên Thiên, được gọi là Mệnh [1]. Trong đạo song tu, điên loan đảo phượng, âm dương thông suốt, ngưng kết thành đan, như kim tựa ngọc, trường sinh không đổi. Bản chất của Đạo, sâu xa u ám. Ngoài thân là âm, trong thân là dương, hai khí âm dương, một làm một biến vàng đen giao thoa, một cho một nhận nối liền trêи dưới, hòa vào làm một. Vốn là cặp đạo lữ tâm ý tương thông phù hợp nhất, giờ đây hai người tình thâm ý sâu, đôi bên dung nhập đài Nguyên Anh, khi linh khí truyền vào cơ thể, tựa như đập vỡ bờ đê, nước rào rạt đổ vào, dâng trào bất tận.

Tâm say tình động, áo quần hỗn độn. Tâm đầu ý hợp*, âm dương thông suốt.

Thần khí quy căn**, cực lạc tạo hóa.

Tư vị này, khó mà nói hết.

*nguyên văn là "sắc thụ hồn cùng" (色授魂与), là một thành ngữ, thường dùng khi đôi bên liếc mắt đưa tình, tâm đầu ý hợp, xuất phát từ Thượng Lâm Phú (Nguồn: Baidu )

**Thần khí quy căn: ý nói tâm thần và hơi thở đều quay trở về điểm gốc, ý trong này là đang nói trong quá trình song tu, linh khí được vận chuyển khắp cơ thể xong trở lại điểm khởi đầu rồi lại tiếp tục vòng lặp mới

Sau hơn một tháng, cuối cùng Tô Thiếu Bạch cũng cầm bản vẽ chi tiết bước vào Phiên Thiên Ấn, bắt đầu bế quan luyện khí.

Mệnh kiếm của Nam Cung Hạo, Tô Thiếu Bạch từ lâu đã chọn dùng Chu Phượng lệ trong tứ đại kỳ thạch. Kim chủ đại nhân có đơn hỏa linh căn, giờ đã đột phá Nguyên Anh, muốn chế tạo mệnh kiếm đương nhiên phải chọn vật liệu có linh căn phù hợp hoàn toàn. Như vậy mới có thể giúp y thân kiếm hợp nhất, kiếm thần dung hợp, phải thật sắc bén đến mức không gì ngăn cản được mới không xảy ra việc gì.

Trêи bản vẽ, phi kiếm có tám mặt, trái với loại tứ diện kiếm* bình thường thì thân kiếm dày hơn cỡ một ngón tay, sức chống đỡ cũng theo đó được nâng cao hơn. Giữa hai bên dốc kiếm có thêm một lưng kiếm dài thẳng từ đầu đến cuối, hơi nhô lên, rồi hai bên dốc kiếm ấy lại đổ nghiêng hơi lõm một chút, lưỡi kiếm thì cong khoảng hai độ, trêи thân kiếm là các đường vân tinh xảo, phần chóp tụ lại thành mũi nhọn sắc bén, vừa khí phách lại uy nghiêm.

*tứ diện kiếm: loại kiếm có bốn mặt, bát diện kiếm là kiếm có tám mặt

Pudding bùng thân lửa màu xanh của mình lên thật mạnh, từ từ nung chảy Chu Phượng lệ thành một dòng chất lỏng đỏ như máu. Bát diện kiếm [2] có tám hướng được mài nhẵn, nên khí thạch phải được nung nhiều lần, rồi dập mỏng, gấp lại và tôi hàng trăm lần để loại bỏ tất cả tạp chất, từ đó mới có thể cho ra chất liệu kiếm tinh khiết nhất. Cách làm này rất giống với phương pháp Bách Luyện Cương thời nhà Hán ở kiếp trước của cậu, đó cũng là một kỹ thuật có trình độ chuyên môn cực kỳ cao trong kỹ thuật đúc kiếm thời cổ đại, một lần đúc kiếm phải mất đến mấy năm. Nếu không phải là chế tạo mệnh khí cho kim chủ đại nhân, e là Tô Thiếu Bạch chắc chắn sẽ không dùng phương pháp phí thời gian tốn công sức như vậy.

Cậu duỗi mấy trăm sợi linh nguyên lực* ra tỉ mẩn tôi khí thạch, nếu có thể làm cho mệnh kiếm kim chủ đại nhân mạnh thêm một chút thì dù có phải phí thêm công sức, cậu cũng cảm thấy rất đáng giá.

*chỗ này nói một chút, nguyên bản là bó, từ đầu truyện đã là vậy, nhưng do sơ sót trong việc thống nhất từ ngữ trong lúc edit mà có lúc là bó có lúc là sợi, nhưng mọi người cứ hiểu là sợi nhé, đợi sau này Ngạn beta lại từ đầu trong bản word sẽ chỉnh sửa mấy chỗ này một thể luôn~

Sau khi tôi không phân biệt ngày đêm, khí thạch trước mặt biến thành một màu đỏ tinh khiết, không tìm ra mảy may tì vết nào, Tô Thiếu Bạch mới thong thả chính thức tiến vào giai đoạn nặn hình.

Nam Cung Hạo canh giữ bên ngoài Phiên Thiên Ấn, khác với phản ứng bình tĩnh ngày thường, y đang cực kỳ lo lắng. Sữa Bò và Bạch Chuẩn cũng không chơi đùa lăn lộn bên ngoài mà cùng y trấn giữ bên cạnh Phiên Thiên Ấn, háo hức chờ đợi. Thời gian đầu bếp nhỏ bế quan luyện khí cho đến giờ dài nhất cũng chỉ là lần luyện chế Vô Ảnh cung và hộ giáp bên bờ biển, lúc đó cả bản vẽ phác thảo này nọ đều cầm theo. Bây giờ Tô Thiếu Bạch cũng cầm bản vẽ hoàn chỉnh đi vào, nhưng đã qua mười mấy ngày rồi, tại sao còn chưa ra?

Lẽ nào trong quá trình luyện chế xảy ra chuyện gì rồi ư?

.

Chú thích:

[1] Nguyên Thủy Chân Như, một điểm minh Linh, được gọi là Tính. Một Khí chí tinh, chí thuần Tiên Thiên, được gọi là Mệnh: đây là hai câu giải nghĩa Tính và Mệnh trong Tính Mệnh thuyết, nói về Tính và Mệnh (có thể giải nghĩa thoáng nhất là Tính = Linh hồn, Mệnh = Thân xác), sự tương quan cũng như tầm quan trọng của hai chữ này. Tính Mệnh thuyết là một phần trong Tính Mệnh Khuê Chỉ Toàn Thư, giảng giải về thuật tu tiên của Đạo Lão, bản toàn thư này không có tác giả, tương truyền là của Doãn Chân Nhân cao đệ. (Link tham khảo được dẫn bên nhà Wordpress)

[2] bát diện kiếm: là loại kiếm như hình thứ nhất bên dưới, phần dốc kiếm thì hơi lõm vào nhưng không quá lõm như hình thứ hai mà lõm làm sao tạo đoạn dốc kiếm từ lưng kiếm khoảng hai độ, nói chung là lõm rất nhẹ, gần như không nhận ra đượcTu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư - Chương 123: Quán thông âm dươngTu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư - Chương 123: Quán thông âm dương