Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 138: | Thế giới này thật là nhỏ*



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*nguyên văn là Nhân sinh hà x bt tương phùng, là mt vế trong hai câu thơ nổi tiếng của TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng (有缘千里来相会,人生何处不相逢). Hai câu này người ta có thể đổi vế trước vế sau cho nhau, ý của nó là: trong đời người con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt. Tuy nhiên ng vi ni dung chương, câu thơ này li mang mt hàm ý châm biếm, nên Ngn chuyn li thành mt câu gn gũi nhưng không kém phn n ý. Bạn nào chú ý thì sẽ thấy câu đề của nhà được cải biên từ câu này á, nó là câu gắn liền với những biến cố nhân duyên trong suốt cuộc đời Ngạn luôn í~

"Lục phẩm?" Lẽ nào là vị tiền bối trong Bà Sa Kính Thiên? Hay là sư tôn Văn trưởng lão đã đột phá thành công và xuất quan rồi? Tô Thiếu Bạch tự ra soát một lượt danh sách những người mà cậu đoán có khả năng trở thành Chú Kiếm sư Lục phẩm, bất luận là ai, xem chừng cậu cũng nên qua đó xem thử.

"Đi xem thử." Nam Cung Hạo nhàn nhạt mở miệng, mọi người bèn đi theo phương hướng hai tu sĩ vừa nãy đã đi mất, đuổi theo dọc đường.

Cái tên Tẩy Nghiễn lâu nghe như là một nơi họa tranh hoặc đọc sách, vương mùi mực nhàn nhạt, thực ra đó là một lầu trà có ba tầng, tòa nhà có kiến trúc hình chữ '回', bề mặt cửa cũng được chạm trổ vô cùng tinh mỹ. Vừa vào cửa là thấy ngay một bức bình phong màu xanh ngọc cao cỡ một người, tấm chính giữa viết một chữ "Trà" thật to, hai tấm hai bên là hai hàng chữ nhỏ được mạ vàng, "Rửa nghiên cá nuốt mực, pha trà hạc tránh khói" [1], nghe khá là văn nhã.

Phòng sảnh quanh lầu trà là nơi khách đến dừng chân tạm nghỉ uống trà, dùng chút đồ ăn vặt. Hiện tại nơi này đã đông nghịt, kín người hết chỗ, khách khứa trong này đa phần đều giống bọn họ mặc giáp đen hoặc khoác áo choàng trắng, không muốn để lộ dáng vẻ của mình. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Lầu trà lúc này đương lúc chiều tà ngả bóng, có không ít cây cảnh ra hoa đan xen màu trắng và màu quả hạnh, tôn lên sắc biếc của nước hồ, thấp thoáng vài chú cá màu vàng nhạt nhàn hạ bơi lội bên dưới. Giữa hồ có một sân khấu màu xanh biếc, xung quanh là những cây cột được chạm khắc, có hai tầng lan can cực thấp cùng màu.

Lầu một và lầu hai là sảnh chung cho các loại khách, lầu ba là phòng đặt riêng. Tô Thiếu Bạch vừa thoáng nhìn thì cảm thấy có đôi phần quen mắt, bình mới rượu cũ, kết cấu này rõ ràng y chang kiểu dáng chỗ bán đấu giá khu bắc của thành Bất Hoán mà.

Phượng Nhị nhíu mày quét mắt nhìn một lần, lập tức bao trọn căn tốt nhất trên lầu ba. Hỏa kế thấy họ ra tay hào phóng thì đoán lai lịch nhóm người này không đơn giản, bèn ân cần dẫn họ lên lầu, cũng không màng thái độ thờ ơ lạnh lùng của họ, cực kỳ thân thiện giới thiệu rằng, đừng thấy lầu trà này tên Tẩy Nghiễn lâu mà lầm, thực ra ông chủ nơi này chỉ học đòi văn vẻ, mấy cái tranh chữ này nọ bẻ nửa chữ cũng không biết. Hắn làm việc ở đây ba năm rồi, câu bị hỏi nhiều nhất chính là: Rõ ràng đây là một lầu trà, sao lại gọi là Tẩy Nghiễn lâu?

"Mấy vị tiên trưởng đến đây vừa lúc, chưa tới thời gian một chén trà nữa là buổi đấu giá sẽ bắt đầu rồi." Hỏa kế thấy bọn họ không ai tỏ ra hứng thú với chuyện của mình, bèn lập tức đổi đề tài.

Phượng Nhị nhíu hàng mày dài, "Đấu giá?"

"Đúng, có thể tiên trưởng đại nhân vừa tới nơi này nên không biết, lầu trà này của chúng ta là một trong ba sàn đấu giá lớn nhất trong thành Vô Danh. Làm ăn cũng được lắm đấy ạ." Nói đến đây, hắn đột nhiên hạ giọng, thần bí mà rằng, "Mấy hôm trước có một vị bao phòng chữ Giáp vô tình để lộ thân phận, chỗ này của chúng ta sẽ lại càng thêm đông hơn nữa."

"Thân phận? Thân phận gì?" Phượng Nhị liến hắn, chính là cái vị Chú Kiếm sư Lục phẩm đó?

Hỏa kế tận tình dẫn họ vào phòng chữ Đinh, mở cửa cho sáu người cùng với Sữa Bò và Bạch Chuẩn tiến vào. Sau khi kiêng dè đóng cửa lại thì mới mở miệng, "Cái vị đó cực kỳ ghê gớm, nghe nói là vị Chú Kiếm sư Lục phẩm duy nhất trên đại lục Đông Hoàng chúng ta đấy ạ. Không dối gạt ngài, mấy hôm nay các tiên trưởng trong này đều tranh nhau đến đây là trông chờ vị Chú Kiếm sư đó có thể bán đấu giá thêm mấy món linh khí nữa. Nhờ vị đó mà buôn bán của Tẩy Nghiễn lâu chúng ta cao ít nhất gấp đôi bình thường đó."

Hỏa kế mặc áo xám ngắn tay giơ hai ngón tay thô ráp ra, lắc lắc trước mặt mọi người.

"Duy nhất?" Tôn Chí nhíu mày nhìn người đứng cạnh Nam Cung Hạo, cái vị duy nhất đó không phải đang đứng cùng bọn họ ở đây sao? Mà giờ người ta cũng không còn là Lục phẩm nữa, đã thăng lên Thanh phẩm rồi.

"Phải, chẳng phải ai cũng nói rằng Chú Kiếm sư của đại lục Đông Hoàng chúng ta chỉ có thể tu luyện tới Hoàng phẩm thôi sao, vị này chính là đệ tử Chú Kiếm sư của môn phái đứng đầu Bác Sơn phái, mấy năm trước còn gây náo động lớn tại Đại hội Bách Khí đó, tên là Tô... Tô gì ấy nhỉ?" Hỏa kế gãi gãi đầu, lúng túng một hồi vẫn nghĩ không ra.

"Tô Thiếu Bạch?" Tôn Chí có lòng tốt bổ sung giúp hắn.

Hỏa kế lập tức gật đầu, "Đúng! Chính là Tô Thiếu Bạch!"

"Tự hắn nói?" Lòng vòng một hồi cuối cùng lại khiến đầu bếp nhỏ kinh ngạc vô cùng, gì đây, thì ra không phải sư phụ cũng chẳng phải vị tiền bối nọ, mà là có người giả mạo mình à?

"Không phải, đây đều do ta lén lút nghe lúc mấy vị tiên trưởng âm thầm nói chuyện đó. Mọi người ai cũng biết cả, nhưng không ai dám giáp mặt hỏi hết." Hỏa kế cười hì hì, "Trong thành Vô Danh này, ai cũng không muốn dùng thân phận thật nên mới mặc áo choàng, nếu cứ thế mà đi vào giáp mặt hỏi, lỡ như hỏi tới mức người ta chạy mất thì làm sao đây?"

Tô Thiếu Bạch bĩu môi, được rồi, nếu là cậu, lỡ như cất cẩn bị lộ thân phận, hồi trước đoán chừng cũng chọn cách trốn mất dép luôn, "Vậy sao mấy người các ngươi biết hắn là Chú Kiếm sư Lục phẩm?"

"Là lệnh bài á! Hai hôm trước, lúc mấy vị tiên trưởng đó mang linh khí đi đấu giá, thì để lộ lệnh bài màu lục bên hông, khi đó nhờ phục vụ có mặt tại đó nhạy bén nhìn thấy, sau đó hỏi chủ tiệm, mới biết đó là lệnh bài chứng minh thân phận của Chú Kiếm sư. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Chủ tiệm không tin, nhưng sau khi kiểm nghiệm linh khí thì tự mình qua xem một lần, xác nhận lệnh bài là thật. Lớn cỡ này, màu lục, trên đó còn có chữ "Bác" được viết bằng sơn bạc." Hỏa kế giơ ngón cái và ngón trỏ cử động một hồi, kể cực kỳ sống động, cứ như là tự mình chứng kiến vậy, xem ra, đây cũng là một trong những đề tài tám chuyện của mấy phục vụ trong lầu trà này.

"Mấy người?"

"À, họ đi một nhóm ba vị."

"Là lệnh bài trông thế này?" Nam Cung Hạo đột nhiên xen lời, tay cầm một lệnh bài màu lục lớn cỡ một bàn tay, trong suốt long lanh, chính giữa là chữ "Bác" rất lớn lấp lánh. Tô Thiếu Bạch hạn hán lời nhìn kim chủ đại nhân nhà mình, còn tưởng bất cẩn làm mất nên mới không trả lại cho mình, giờ thì sao, là không muốn trả đúng hông?

"Đúng, đúng, trông như vậy đó." Hỏa kế dí mặt nhìn kỹ một chốc, lấy làm lạ mà tấm tắc, "Tiên trưởng đại nhân, tấm bài này của ngài trông y như thật vậy, nếu không phải có vị ấy tới trước, xem chừng có thể lấy làm đồ giả luôn á."

Nam Cung Hạo:...

Tô Thiếu Bạch:...

"Không sai, không sai!" Hiếm khi được chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của Nam Cung Hạo, dù rằng bị áo choàng ngăn lại không thấy được vẻ mặt của tên mặt tảng băng này, nhưng Phượng Nhị vẫn rất chi là hài lòng vung quạt phe phẩy vài cái, vứt một khối linh thạch hạ phẩm cho hỏa kế, "Khối này thưởng cho ngươi, mang chút trà bánh lại đây, để lát nữa bọn ta phải xem cho kỹ linh khí mà Chú Kiếm sư Lục phẩm đem ra đấu giá mới được."

"Vâng ạ, ngài chờ một lát ạ." Mãn nguyện nhận đồ thưởng, hỏa kế mặc áo xám thích chí lót tót đi ra ngoài.

"Tức giờ có kẻ giả mạo tên tuổi Tiểu Bạch để bán linh khí?" Tôn Chí nhìn tập thể mà rằng.

Mà tại một góc trong phòng, Tô Thiếu Bạch đang muốn lấy lại tấm lệnh bài Lục phẩm trong tay Nam Cung Hạo, nhưng tay còn chưa giơ ra, kim chủ đại nhân đã lật tay cất đồ vào trong vòng trữ vật của mình.

"Lúc quay về em có thể lấy lệnh bài Thanh phẩm." Nam Cung Hạo nghiêm túc đề nghị bạn trẻ nào đó.

Tô Thiếu Bạch:...

Một tên Kiếm tu như anh muốn lấy lệnh bài của Chú Kiếm sư làm cái gì hả? Vả lại muốn lấy cái Thanh phẩm thì phải mang cái Lục phẩm ra mà đổi đó! Tô Thiếu Bạch nhíu mày nhìn kim chủ đại nhân, "Muốn đổi lệnh bài Thanh phẩm cần phải có Lục phẩm."

"Mất rồi." Nam Cung Hạo điềm nhiên mà nói dối. Người bị bắt cóc, lệnh bài mất từ lâu rồi.

Tô Thiếu Bạch:...

"Nói cho đúng thì, không rõ có phải cố tình giả mạo hay không, dù gì theo như lời hỏa kế nói thì mọi người cũng chỉ suy từ việc tận mắt thấy lệnh bài màu lục của hắn." Giọng điệu của Phượng Nhị rất chi là nghiêm túc, nhưng mặt mày lại cười cợt chú ý tới chỗ Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo đang ngồi, chỉ là một cái lệnh bài nát, chẳng biết hai người họ lại khí thế tranh nhau làm cái gì nữa, Nam Cung Hạo có sở thích ái vật* à?

*ái vt: còn đưc gi là fetish, là sự hưng phấn tình dục đối với một đồ vật (ái vật) hoặc bộ phận cơ thể không thuộc cơ quan sinh dục, trong trưng hp này không hn mang nghĩa này, nhưng là kiu cà kha có 1-0-2 ca Nh ca vi Ho Ho, ý na ná kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về á, Hạo Hạo yêu Tiểu Bạch nên cái gì của Tiểu Bạch cũng muốn có và giữ riêng cho mình

"Mấy năm nay chúng ta kẹt ở trong di trận nên không rõ tin tức, hay là Bác Sơn phái còn có ai khác đạt tới Lục phẩm?" Tôn Chí nhìn sang Tô Thiếu Bạch.

"Cũng có thể." Tô Thiếu Bạch gật đầu, sư tôn nhà cậu là một người có khả năng nhất trong số đó.

Triển Phi nhướn mày, "Theo ta nghĩ, tên đó cố tình để lộ lệnh bài, là vì muốn mượn danh tiếng Chú Kiếm sư Lục phẩm để rao bán linh khí trong tay gã, giờ chúng ta nên đến phòng chữ "Giáp" xem thử." Bằng vào tu vi hiện tại của sáu người họ, xem chừng có thể ngang ngược tung hoành trong tòa thành Vô Danh này.

"Đừng lo, trước cứ đợi lát nữa gã mang đồ ra đấu giá rồi hẵng nói, nếu là giả mạo, đụng phải chúng ta, chẳng phải đúng lúc sao?" Phượng Nhị hưng phấn siết lấy quạt ngọc tơ vàng, thật thì thành thôi, nhưng giả thì đúng là thú vị.

Hỏa kế áo xám đi ra một hồi, không lâu sau thì quay trở lại, bưng một bàn trà bánh và hai ấm trà thượng hạng đi vào. Tô Thiếu Bạch ngước mắt nhìn trà bánh trong mâm, chợt ngơ người ra. Bánh Hoàng Thạch Cảng, bánh đậu xanh, bánh trung thu ngàn lớp, mười hai mâm đủ loại canh Kim Yến đầy màu sắc [2], bánh có hình dạng tinh xảo, mà loại bánh trong mâm nhìn rất chi là quen.

Kích cỡ một cái bánh trong đĩa chỉ đủ ăn một miếng là hết, có hai lớp trên dưới, lớp trên trong suốt tựa băng, bên trong lác đác vài đóa hoa quế màu trắng sữa, lớp dưới trắng muốt như tuyết, mịn màng săn chắc, thoang thoảng mùi hoa, nhẹ nhàng thanh thoát, xinh đẹp lạ thường. Đúng là được làm từ một trong các công thức làm bánh ngọt mà mình đưa cho Linh Lung Các hồi trước, thạch hoa quế.

Tô Thiếu Bạch gắp một cái, cho vào miệng cẩn thận đánh giá, quả nhiên là công thức của mình, mùi vị giống gần như giống y như cậu làm, xem ra cái tên đầu bếp cầm công thức cuốn gói chạy mất ở chỗ Vương chưởng quỹ ngày trước, giờ đang làm ở chỗ này.

"Bóng bẩy nhưng không ngấy, còn giữ lại hương hoa, món này đúng là độc đáo." Phượng Nhị cũng gắp một miếng thạch hoa quế, ăn xong thì khen không ngừng.

Nam Cung Hạo sửng sốt nhíu mày, y nhớ rõ đầu bếp nhỏ cũng từng làm món này, gắp một miếng ăn thử thì nhíu mày, "Không bằng Tiểu Bạch."

"Tiểu Bạch cũng biết làm món này?" Phượng Nhị tròn mắt nhìn Tô Thiếu Bạch, nhắc tới ăn thì tay nghề thằng nhóc này hình như còn lợi hại hơn cả việc luyện khí nữa. Mắt phượng khẽ chuyển, rồi nói, "Lần này chúng ta vất vả như vậy, Tiểu Bạch không định an ủi mọi người chút à?"

"Đúng đó đúng đó! Làm một bàn ăn thật ngon đi!" Tôn Chí tức khắc biến thành đồng minh của Phượng Nhị, hắn đã được thưởng thức qua tay nghề của Tô Thiếu Bạch hồi còn trong Bà Sa Kính Thiên, còn nhớ mãi không quên đây, vả lại cậu còn có thể giữ được linh khí trong nguyên liệu nấu ăn giống như Thực tu nữa chứ.

Đến cả Hạ Mạt từ trước đến giờ đều kiệm lời cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại nói, hắn cũng rất nhớ tay nghề của Tô Thiếu Bạch, lúc ở trong di trận không có cơ hội thưởng thức. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Hiện giờ trong phòng này chỉ có mỗi Triển Phi chưa được nếm qua tay nghề của Tô Thiếu Bạch, thấy ai nấy đều sục sôi thì ngạc nhiên khôn cùng. Sao lại ép Chú Kiếm sư xuống bếp nấu ăn thế này? Lỡ hao linh khí* thì biết làm sao?

*khí () trong hơi th, khí tc

"Thịt." Nam Cung Hạo trịnh trọng đưa lời kiến nghị.

"Đúng, đúng, thịt! Không thể thiếu thịt! Ai cũng phải có phần!" Tôn Chí lên tiếng phụ họa, sư huynh không phản đối, chuyện này chắc cú luôn!

"Hôm nào đi, hôm nào nhất định sẽ mời mà." Tô Thiếu Bạch bị vây đến khốn đốn chỉ có thể đồng ý, kim chủ đại nhân bị bắt ăn chay nhiều ngày nên oán niệm sâu quá đây mà!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng khánh, hội đấu giá đã bắt đầu. Trên bàn dài tại sân khấu giữa hồ đã đặt tám cái mâm nhỏ từ lúc nào, mâm nào cũng phủ một tấm vải đỏ.

Một hỏa kế mặc áo dài trắng bạc đứng trên sân khấu, lật mở một tấm vải đầu tiên bên tay trái, để lộ một thanh dao găm màu đỏ tía tinh tế và sang trọng, cấp bậc vậy mà là Cam phẩm.

"Cam phẩm!" Tô Thiếu Bạch tròn mắt ngạc nhiên, rất có thể người này thật sự là Chú Kiếm sư Lục phẩm. Vả lại nhìn hình dáng thanh dao găm này, rất giống với cái mà sư tôn tiện tay luyện chế hồi mới dạy cậu luyện khí lần đầu. Chẳng lẽ sư tôn nhà mình đã đột phá thành công?

.

oOo

Chú thích:

[1] Rửa nghiên cá nuốt mực, pha trà hạc tránh khói: nguyên văn là "Tẩy nghiễn ngư thôn mặc, phanh trà hạc tị yên" (洗砚鱼吞墨, 烹茶鹤避烟), là hai câu thơ trong bài thơ Thư dật nhân Du Thái Trung ốc bích. Hai câu này khắc họa hình ảnh sinh hoạt của các bậc ẩn sĩ tách rời cuộc sống trần thế.

[2] Bánh Hoàng Thạch Cảng: là một loại bánh nổi tiếng của Hoàng Thạch Cảng, tương truyền là loại bánh được truyền thừa biến tấu lại từ bánh hỉ Long Phượng..

Bánh đậu xanh: thực tế nguyên văn là thúy ngọc cao (翠玉糕), trong khi bánh đậu xanh là thúy ngọc đậu cao (翠玉豆糕), không rõ có gì khác nhau không, nhưng xem chừng không khác, vì đây là một món đặc trưng trong Mãn Hán toàn tịch.

Bánh trung thu ngàn lớp: nguyên văn là thiên ti tô (千丝酥) tức bánh xốp ngàn lớp, nhưng đây không phải là bánh Croissant, mà là một loại bánh đặc trưng của Trung Quốc, theo như hình ảnh thì có vẻ như không phải bánh xốp, mà là dạng bánh bột mì mềm, trông qua có hơi biến tấu nhưng nhìn chung thì cũng giống vậy.

Canh Kim Yến: Ngạn đã tìm thử trên web trung nhưng vẫn không thấy chi tiết về loại thức ăn này, sau khi đi hỏi cao nhân thì cao nhân bảo đây là một loại nước tổ yến, nói chung thì cái này đại khái là nước tổ yến nha mấy thím, hình ảnh minh họa ở bên dưới.