Hai người Bulma cũng không có để ý chuyện này, Bulma lại nhìn chiếc vòng cổ kia, sau đó mắt sáng như sao nói ra:
- Này Thần Ngọc, tôi là người chế tạo cho cậu máy đo sức mạnh, trang sức cho tôi đâu?
Thần Ngọc vỗ vỗ trán một cái, sau đó lấy ra một cái trữ vật giới chỉ đưa cho Bulma nói ra:
- Đây là quà của cậu.
Mà hắn còn chưa giải thích xong, ở một bên mẹ Bulma đã cười duyên một cái trêu đùa một câu:
- Thần Ngọc, cậu xấu quá đi, tặng quà tán tỉnh ta rồi còn tặng nhẫn đính hôn cho Bulma.
Thần Ngọc nghe vậy trực tiếp xạm mặt lại xuýt chút ngã, hắn nhăn mày giải thích:
- Đây là nhẫn trữ vật có thể dùng tâm niệm thu cất hay lấy vật ra tùy ý. Thấy cậu là khoa học gia thiên tài nên tôi tặng nó cho cậu, chỉ là cậu chưa tu luyện bao giờ, không biết có thể mở ra được không. Nếu có thể mở được nó mà không tu luyện thì cậu quả là một khoa học gia thiên tài thực thụ.
Bulma khẽ ồ một tiếng, sau đó chỉ vào nhẫn trên tay hắn nói:
- Giống cái nhẫn cậu ước từ ngọc rồng hả?
Thần Ngọc thấy thế lúc này mới chợt nhớ ra mình còn có cái đồ chơi này ở trên tay. Khi đó hắn quá bực tức nên nói đại ra theo gợi ý của rồng thần mà thôi, sau đó ba tháng quá hắn cũng quên béng cái thứ này.
- Đúng vậy, không khác là mấy đâu.
Mà ở một bên, Bref cũng tò mò đi qua xem xét cái nhẫn này.
Thần Ngọc chả thèm quan tâm cái gia đình này đang làm cái khỉ gì, hắn đi ra ngoài, sau đó bay khỏi nơi này.
Hắn vừa bay, trong đầu vừa suy nghĩ cái gì đó, như là cảm thấy không có việc gì làm, tiếp theo đó là cảm thấy chán ngán. Hắn lăng không dừng lại một nơi. Sau đó toàn thân vận khí lên cực hạn, sau đó hắn bay với tốc độ tối đa theo một đường thẳng.
Nơi hắn bay qua, bụi bay tứ tán, khi bay qua các con sông, nước ở đó cũng bị tốc độ của hắn cuốn theo. Khi hắn bay qua mấy thành phố, một cơn gió lướt qua làm bọn phải che mặt lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mất hơn nửa ngày, hắn bay trở về chỗ cũ.
Thần Ngọc âm thầm tính toán, lên Kim Đan có thể ngự không, bất quá tốc độ còn lâu mới bằng hắn hiện tại.
Tốc độ hiện giờ của hắn chỉ sợ Nguyên Anh Kỳ tu sĩ tu luyện pháp quyết cao cấp mới sánh bằng, bằng không cũng phải là Xuất Khiếu Kỳ mới vượt được tốc độ của hắn. Còn Kim Đan, hắn không để vào mắt.
Hiện giờ hắn cũng chả có cái quái gì làm, bất quá tinh mang trong mắt hắn lóe lên một cái, sau đó thần thức quét ra xung quanh, tìm kiếm nơi có thể tịnh tu.
Sau một khắc, hắn thân thể chợt lóe, di chuyển cực nhanh đến một nơi tăm tối không có ai, sau đó tâm niệm khẽ động, cả người liền tiến vào trữ vật trọng lực.
Vào trong mới thấy, nơi này không gian quả thực rất rộng lớn, nếu dùng tầm mắt thì không để thấy điểm cuối.
Trước mặt hắn là một cái máy điều khiển với nhiều nút, hẳn là thứ điều khiển trọng lực.
Hắn hứng thú loay hoay nghịch nghịch cái món này, sau một hồi hắn hơi chút kinh ngạc.
Không chỉ tăng trọng lực, thứ này còn có thể thay đổi môi trường hoàn cảnh, địa điểm tập luyện, lại còn có cả chức năng tự tập thủ công một mình và chức năng hỗ trợ tập luyện.
Cái hỗ trợ tập luyện này có thể là tạo ra các cái thứ đồ công kích hắn bằng quyền cước hay khí công đạn, hoặc có thể tạo ra hình mẫu ai đó với mức sức mạnh do bản thân tự quyết định.
Xem hết công dụng của nó, Thần Ngọc hai mắt sáng quắc. Hắn có xúc động muốn gặp rồng thần, xin lỗi nó vì đã nghĩ nó là giả rồng thần. Sau đó kết nghĩa huynh đệ một phen, sau này cần gì thì tìm tìm nó ước cái vài chục nguyện vọng.
À đấy, hắn bây giờ mới nghĩ ra, sao hắn không ước được trường sinh bất tử a? Không phải bọn hắn những cái người tu tiên này là cầu trường sinh sao? Xem ra lần sau phải suy nghĩ lại có nên để tụi trái đất dùng nó hồi sinh tên Songoku kia không đây.
Bắt đầu tập luyện, hắn trước tiên để nơi này gấp mười lần trái đất để thử.
Mới đầu hắn di chuyển có chút chật vật, nhưng vẫn có thể đi lại bình thường được, chỉ là hơi chậm hơn ngày thường chút xíu mà thôi.
Sau đó hắn lắc đầu, tăng thoáng cái lên ba mươi lần trọng lực.
Theo hắn thấy hiện mức độ này mới giúp hắn tập luyện được.
Mà khi tăng lên ba mươi lần, ngay cả di chuyển, nhấc chân lên đối với hắn là rất gian nan chứ đừng nói luyện tập gì.
Cơ thể vài chục kg của hắn thoáng cái tăng lên hơn trăm, gần hai trăm kg, hắn phải mất gần nửa ngày để thích nghi với trọng lực này.
Sau đó mọi chuyện bắt đầu dễ nói, cả chục ngày hắn đều ru rú trong này tập luyện.
Mười ngày sau, Thần Ngọc một thân cơ bắp rắn chắc hơn, phong khinh vân đạm lăng không đứng trên bầu trời. Quả thực vài ngày qua, sức mạnh chiến đấu của hắn tăng lên rõ rệt, hắn cảm giác hiện tại một chiêu có thể hủy địa cầu.
Hắn bay đến Capsule, lấy phi thuyền và máy đo sức mạnh.
Khi đứng trước phi thuyền to lớn kia, hắn hài lòng gật gật đầu.
Mà ở một bên, Bulma đeo cái máy đo sức mạnh lên kiểm tra sức mạnh của hắn.
Khi thấy con số hiện ra trong máy, Bulma giật mình không thôi, nhưng vì nàng không hiểu khái niệm sức mạnh nó ra sao nên cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi.
Bulma đưa máy đo cho Thần Ngọc rồi nói:
- Máy đo này có thể kiểm tra tối đa là một trăm ngàn sức mạnh. Nó gấp mấy lần cái máy của tên kia rồi.
Thần Ngọc nhận máy đo, sau đó lại nhận cách thức chế tạo, rồi cái hắn thu tất cả, bao gồm phi thuyền vào giới chỉ.
Đám người tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn có thể tiếp nhận được một màn này.
Hắn cáo biệt gia đình Bulma, sau đó toàn lực phi hành, bay đến nơi ẩn cư của tên Kim Đan kia.
Vài giờ sau, Thần Ngọc xuất hiện ở một hòn đảo nhỏ cách Tây Đô cũng khá xa.
Đây là một hòn đảo có vài trăm ngàn cư dân sinh sống. Thần Ngọc bay đến giữa bầu trời nơi này, hắn không dừng lại mà phi thẳng vào cái hang động kia.
Trước cửa hang động, Thần Ngọc hạ xuống, chậm dãi khoan thai mà đi vào.
Mà lúc này bên trong đó, một tên trung niên nam tử đang xếp bằng tu luyện bống đình chỉ, hắn mở to hai mắt ra nhìn phía cửa động, hiển nhiên hắn đã phát hiện ra Thần Ngọc.
Đây là vì Thần Ngọc không có ý ẩn nấp, mà là đường hoàng đi vào, hơn nữa thanh thế lại lớn như vậy, muốn không biết cũng khó.
Thần Ngọc tiến vào trong, hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Thần Ngọc thì một bộ phong khinh đạm mạc, thần sắc cười cười làm như không quan tâm nhìn tên trung niên này.
Còn tên này thì khẽ nhắn mày nhìn Thần Ngọc, một hồi lâu sau hắn mở miệng:
- Bản tọa không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống. Lần trước là do bản tọa quá nhẹ tay nên ngươi không có chết, vì vậy hôm nay ngươi đến nạp mạng hay sao?
Thần Ngọc nghe vậy nhàn nhạt cười, hắn lắc lắc đầu nhìn kẻ trước mắt như nhìn kẻ ngu rồi hỏi:
- Ngươi là ai? Vì sao lại ở nơi này?
Tên trung niên kia thấy hắn không coi mình ra gì, không trả lời mình còn hỏi ngược lại, hắn giận tím mắt quát:
- Muốn chết.
Sau đó, một thanh phi kiếm thình lình xuất hiện, một chút do dự đâm hướng Thần Ngọc.
Thấy thế, Thần Ngọc cũng không có nhúc nhích, hắn cười lạnh một cái, sau đó khẽ lắc mình né tránh, sau đó bắt lại thanh phi kiếm này.
Cầm phi kiếm trên tay, Thần Ngọc có chút ngạc nhiên, hắn nhìn trung niên này rồi nói:
- Linh khí trung phẩm, tu vi Kim Đan sáu tầng, xem ra cũng là có chút vận khí tốt.
Tên trung niên này nghe vậy cả kinh kêu lên:
- Không thể nào. Làm sao ngươi biết tu vi hiện giờ của bản toạ?
Thần Ngọc hừ lạnh thoáng cái, sau đó lqij nói:
- Nếu không muốn ta sưu hồn, vậy thì ngoan ngõan nói cho ta biết vì sao ngươi là tu sĩ Kim Đan, hơn nữa ngươi là ai từ đâu tới. Theo ta biết ở thế giới này không có người tu chân.
Tên trung niên kia giận điên lên, hắn đứng bật dậy, sau đó tế ra một thanh kim kiếm màu vàng, không nói hai lời công hướng Thần Ngọc.
Nhìn thấy thanh kim kiếm kia, Thần Ngọc có chút ngưng trọng.
Không nghĩ tới thứ này lại là tuyệt phẩm phẩm linh khí.
Pháp bảo tu chân giới chia làm: hạ phẩm linh khí, trung phẩm linh khí, thượng phẩm linh khí, đại thành linh khí, cực phẩm linh khí và tuyệt phẩm linh khí.
Mà thanh kim kiếm kia không còn nghi ngờ gì đúng là tuyệt phẩm linh khí.
Đến hiện tại, Thần Ngọc cũng chỉ có thể lấy ra được đại thành linh khí mà thôi, vì vậy hắn thoáng chút ngưng trọng.
Hắn tế ra một thanh đại thành trường kiếm, sau đó chặn lại một kiếm của tên trung niên này.
Ầm ầm ầm. Khi hai kiếm chạm nhau, cả hang động run rẩy kịch liệt, nơi đây rung lên vài cái, sau đó đất đá bên trên không tự chủ rơi xuống, thoáng cái dư ba hai kiếm chạm nhau đã phá nát tan cả hang động.
Mà lúc này thanh kiếm của Thần Ngọc cũng gãy vụn thành từng mảnh.
Hắn thoáng cái bay ra xa vài bước, lui về phía sau cách xa khỏi tầm ngắm thanh kim kiếm kia.
Mà không đợi Thần Ngọc chạy ra xa, tên trung niên này một kiếm chém ra trong hư không, Thần Ngọc thấy thế sợ hãi, hắn cấp tốc bay ra xa xa thật nhanh, tránh khỏi phạm vi công kích.
Trong một khắc này, cả nơi Thần Ngọc đứng trước đó bị san phẳng, một đạo vết chém kéo dài từ chỗ Thần Ngọc đứng, sau đó chia cắt hồn đảo này làm hai nửa, vết chém kia không chỉ cắt cả một hòn đảo mà nó còn theo một đường cắt dòng dước dưới biển không biết bao nhiêu dặm, vô số nhân loại bị giết chết sau một kiếm này.