Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 58: Vô Lực



Chương 58: Vô Lực

*hai chương nhá.

"Đoạt xá? Ngươi điên rồi"

Vũ Linh khó tin xem Lý Tâm Nhi, phải biết đoạt xá chỉ là thủ đoạn của ma tu, hay những người thọ nguyên hao tẫn đến đường cùng mới dùng tới biện pháp ác độc này.

Xem Lý Tâm Nhi thọ nguyên tất nhiên vẫn còn dài cơ thể cũng không vấn đề gì, nếu thật muốn đoạt xá Vũ Linh, vậy thì đồng nghĩa với việc vứt bỏ bản thân thân phận, cả đời còn lại chỉ có thể sống dưới Vũ Linh bóng ma.

Chưa kể đến việc Lý Tâm Nhi đoạt xá Vũ Linh cũng tức là phạm vào thiên đạo pháp tắc, cho dù tu vi tăng tiến nhanh chóng nhưng đợi đến khi lôi kiếp bổ xuống, e rằng khó mà qua nỗi.

Quan trọng hơn là, tu vi chân thật của Vũ Linh là luyện khí năm tầng, mà Lý Tâm Nhi chỉ là luyện khí tam tầng, đó là chưa kể thần hồn của Vũ Linh đã là luyện khí mười tầng trung kỳ.

Muốn đoạt xá điều kiện tiên quyết là phải vào thức hải của đối phương, sau đó tiến hành cắn nuốt linh hồn đối phương chiếm lấy quyền khống chế thân thể mới xem như thành công, tất nhiên ngươi phải đủ mạnh để có thể cắn nuốt, bằng không sẽ bị đối phương cắn nuốt lại.

Nói cách khác, sẽ có một trận chiến bên trong thức hải, ai mạnh thì người đó thắng, ai thua thì bị hấp thu vĩnh viễn không thể siêu sinh, dù sao cũng không ai ngốc đến nỗi để cho người khác một ngụm nuốt mình, ít ra cũng phải phản kháng a, đây là bản năng sinh tồn.

Nếu Lý Tâm Nhi thật sự muốn đoạt xá Vũ Linh, nói thật dù Vũ Linh thần hồn hao tổn thì Lý Tâm Nhi vẫn không thể thành công, bởi vì hai người thực lực cách xa quá lớn, trừ khi Vũ Linh cam tâm tình nguyện hay là Lý Tâm Nhi có người khác hỗ trợ mới may ra có cơ hội.

Đáng tiếc, Lý Tâm Nhi không biết điều này, bị Vũ Linh bề ngoài không có linh lực lừa gạt, thật ra Lý Tâm Nhi có thể giết chết Vũ Linh sau đó mới đoạt xá, khi đó linh hồn Vũ Linh sắp tiêu tán muốn đấu lại Lý Tâm Nhi cũng là vô lực.

Nhưng đó là khi Vũ Linh đứng yên chịu chết, tuy linh lực mất hết nhưng kêu Vũ Linh vô duyên vô cớ dâng ra mạng thế này, Vũ Linh đầu bị nước vào mới làm thế, dù có chết nàng cũng không cho phép ai dành lấy thân thể này nữa..

Năm xưa Vũ Linh xuyên đến thân thể này, vì là linh hồn đầu tiên nên đã trói buộc vào thân thể này, tuy do yếu ớt nên bị Nhị Nha dành lấy thân thể, nhưng linh hồn Nhị Nha cũng không buộc định vào thân thể này, cho nên mới dễ dàng bị Vũ Linh xem đến bên ngoài thông qua Nhị Nha ánh mắt.

Nếu không phải có Vũ Linh âm thầm giúp đỡ, thì Nhị Nha cũng không thể khỏe mạnh mà sống, bởi linh hồn không cùng thân thể dung hợp thì rất yếu, không khéo thì khi xuất hiện trước tu sĩ liền bị phát hiện thì nguy.

Lúc đó Vũ Linh nghĩ, bản thân linh hồn còn chưa hồi phục, dù có tống khứ linh hồn Nhị Nha đi thì mình cũng suy yếu thậm chí hôn mê hoặc trở thành ấm sắc thuốc, như thế đối với gia cảnh bần hàn như Vũ gia thì thật là lo không nổi, mà bản thân cũng không thể tỏ ra ngây thơ đúng tuổi rất dễ bị hoài nghi, cho nên cứ để Nhị Nha ở lại, thông qua Nhị Nha nắm bắt đến thế giới này thông tin.

Vốn định đợi linh hồn mạnh mẽ hơn sẽ cho linh hồn Nhị Nha lâm vào ngủ say, đừng trách Vũ Linh vô tình, nếu Vũ Linh không làm thế thì sớm muộn linh hồn Nhị Nha sẽ tiêu tán, cho nên để Nhị Nha lâm vào ngủ say đợi thọ nguyên hao hết thì Vũ Linh cùng Nhị Nha đồng thời thoát ra nhập vào luân hồi.

Ai ngờ kế hoạch cản không nỗi biến hóa, thế giới này dĩ nhiên lại là tu tiên thế giới, còn là từ tiểu thuyết diễn sinh mà ra, mà Nhị Nha còn do bị hại mà cúp, Vũ Linh cũng theo đó đành bất đắc dĩ dung hợp với linh hồn Nhị Nha, ở góc độ nào đó mà nói thân thể này quả thật đã trải qua đoạt xá.

Một người có thể đoạt xá hai lần nhưng một cơ thể chỉ được phép đoạt xá một lần, đây xem như thiên đạo bảo hộ đi, cho nên dù Lý Tâm Nhi dù muốn đoạt xá Vũ Linh, cũng không thể thành công.

Mà Vũ Linh lại không thể nói cho Lý Tâm Nhi biết, mặt khác Vũ Linh rất e ngại nữ nhân khi nãy, không biết Lý Tâm Nhi có nhận ra hay không, rằng nữ nhân tên Hồng Điệp kia vẫn chưa rời đi mà đang ẩn nấp gần đó xem bọn họ hai người.

"Điên? Đúng vậy, ta đúng là điên rồi, nhưng không sao cả, chờ ta đoạt xá thành công, ta sẽ không lo lắng gì nữa, ta cũng sẽ lấy đến những thứ thuộc về ta từ ngươi"

Vũ Linh trầm mặt, xoa xoa trán thầm than một tiếng, giờ Lý Tâm Nhi thật là bị nhập ma, có nói lý thế nào cũng vô dụng, may mắn Lý Tâm Nhi chỉ là luyện khí ba tầng, Vũ Linh mất đi linh lực nhưng kiếm pháp vẫn còn có thể đánh ra, chỉ là sợ sẽ gây thương hại đến thân thể vốn không mấy lành lặn này.

Mặc kệ, so với chờ chết thì còn tốt hơn, trước mắt cứ đánh bại Lý Tâm Nhi đi đã, còn về nữ nhân kia tạm thời sẽ không ra tay, Vũ Linh cũng có thời gian nghĩ ra đối sách.

Thấy Vũ Linh rút ra thiết kiếm, Lý Tâm Nhi cười lạnh, hung tợn xem Vũ Linh.

"Xem ra ngươi còn rất ngoan cố a, tốt thôi, ta sẽ đùa giỡn với ngươi thêm một lát"

Vừa nói liền rút ra bên hông dây xích, Vũ Linh mím môi nắm chặt thiết kiếm, thật là rất muốn lấy ra Mạt Tà Kiếm, nhưng do không có linh lực dùng Mạt Tà Kiếm sẽ chỉ thêm vướn tay.

Nghĩ đến liền hận Mộ Thần Hy, sau khi Vũ Linh tỉnh lại phát hiện túi trữ vật đã được trả lại nàng, nhưng trước kia cầm lên nhẹ nhàng Mạt Tà Kiếm lại thay đổi trở thành nặng ngàn cân, muốn dùng linh lực cầm lên đã là khó khăn giữ vững, nói chi đến linh lực đã mất như Vũ Linh.

Khổ nổi bị Hàn Tư Viễn thay thế Mộ Thần Hy nhìn chằm chằm nàng luyện kiếm, người này so Mộ Thần Hy còn ác tâm, lơ là một chút liền bị thiêu sau đó còn giả vờ săn sóc phục hồi, cho nên Vũ Linh cứ bị thiêu lại bị chữa trị như thế tuần hoàn ác tính, so với bị sét đánh còn thê thảm.

Quả nhiên là thầy trò đi ra cùng một lò, cả hai đều là ác ma.

Quay trở lại, Vũ Linh tuân theo Thiên Kiếm Tông tôn chỉ tiên phát chế nhân, dẫn đầu ra tay tấn công nhắm đến Lý Tâm Nhi đâm tới, Lý Tâm Nhi nhìn đến Vũ Linh cầm thiết kiếm liền khinh thường hừ lạnh, một thanh thiết kiếm cũng muốn đánh với thượng phẩm pháp khí của nàng, đúng là không biết lượng sức.

Vũ Linh tất nhiên nhận ra vũ khí của Lý Tâm Nhi là thượng phẩm pháp khí, trước kia Vũ Linh cũng giống Lý Tâm Nhi như vậy xem thường các pháp khí, nhưng Hàn Tư Viễn đã đánh Vũ Linh bầm dập, chỉ một nhánh cây khô vào mi tâm nàng nói.

"Tâm ta có kiếm, vạn vật đều cho ta sở dụng."

Cho nên dù ngươi có cầm thần khí đứng trước mặt, thì nếu không biết cách vận dụng, dù là thần khí cũng chẳng khác gì đống sắt vụn.

Trường hợp của Lý Tâm Nhi là như thế, vì tu vi quá kém nên muốn dùng thượng phẩm pháp khí cũng lấy không ra hết uy lực, so với Vũ Linh thiết kiếm phát ra uy lực cũng không hơn bao nhiêu.

Vũ Linh đâm kiếm lướt qua ngực Lý Tâm Nhi, nhẹ nhàng uốn người tránh đi dây xích quấn tới, đạp lên vách đá gần đó Vũ Linh quay đầu đưa kiếm ngăn lại dây xích đang rẽ ngoặc đánh tới, thiết kiếm cùng dây xích quấn chặt vào nhau.

Lý Tâm Nhi cầm chặt dây xích, mạnh tay kéo giật lại, thầm nghĩ nha đầu này quả nhiên không thể xem thường, cả người linh hoạt phản ứng cũng rất nhanh nhạy, ba năm qua cũng không phải không có thành tựu.

Nhưng mà thế thì sao chứ! Một người không có linh lực như Vũ Linh đối đầu với tu sĩ như nàng chỉ có con đường chết.

Lý Tâm Nhi mạnh tay rút ra, Vũ Linh cũng lui về sau vài bước, biết đánh như thế lợi thế không thuộc về mình, liếc mắt xem xung quanh tràn đầy vách đá dựng đứng cùng đá tảng, Vũ Linh xoay người chạy, thiết kiếm lê dài trên đất tạo ra bụi mù che mắt thuận lợi cho Vũ Linh tranh thủ cơ hội.

Lý Tâm Nhi dùng tay che mắt tránh khỏi đất cát bay tới, thầm mắng Vũ Linh vô sỉ, Lý Tâm Nhi không biết nếu không phải bị Hàn Tư Viễn tịch thu biến dị thuốc, Vũ Linh dám chắc còn làm ra thủ đoạn vô sỉ hơn, ai kêu Vũ Linh cái gì cũng tốt, mặt cũng đặc biệt tốt dày đây.

Đợi bụi mù tan hết thì Lý Tâm Nhi cũng mất dấu Vũ Linh, chợt Lý Tâm Nhi mạnh ngẩn đầu lên thấy vô số đất đá từ trên rơi xuống, Lý Tâm Nhi không dám chậm trễ liền nhanh chóng lách người tách ra, trên tay dây xích không ngừng vũ động đánh bay những đất đá muốn rơi xuống mình.

Thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Vũ Linh, mới mấy năm không gặp nha đầu này khi nào trở nên gian xảo như thế, không dư thời gian phân tâm Lý Tâm Nhi thấy một tảng đá to đang rơi ngay đầu mình, liền theo phản xạ giơ dây xích đánh nát.

Không ngờ tảng đá bị dây xích đánh tan liền lộ ra giấu bên trên Vũ Linh, lúc này Vũ Linh đang cầm thiết kiếm bổ tới Lý Tâm Nhi, không nghi ngờ gì nếu Lý Tâm Nhi không tránh thì sẽ bị đánh trọng thương.

Theo bản năng Lý Tâm Nhi mở ra trên người trung phẩm phòng ngự phù mà Dạ Triệt đưa, Vũ Linh sức có trâu đến mấy cũng đánh không nát hạ phẩm phòng ngự phù, cùng lắm là sắp vỡ thôi, nói gì đến trung phẩm thì chỉ mơ hồ gây ra vết xước, thế nên Vũ Linh thất bại.

Vũ Linh quả thật còn xem thường Lý Tâm Nhi thủ đoạn, một phần cũng vì đối phương là người quen nên Vũ Linh không thể ra quá nặng tay nên còn kiêng kỵ nhiều thứ, Lý Tâm Nhi lại khinh thường Vũ Linh là người phàm, kinh nghiệm chiến đấu của Lý Tâm Nhi cũng không nhiều như Vũ Linh, nhưng thắng ở ra tay ngoan độc không lưu tình, trên người Vũ Linh có thương phát ra cũng không hết sức lực, nên dưới nhiều bất lợi như thế Vũ Linh thua thế cũng là dễ hiểu.

Bị phòng ngự phù dội lại lực đạo khiến Vũ Linh phải bắn ngược trở ra, lộn một vòng trên không mới lảo đảo đứng vững, trên tay thiết kiếm cũng bị tách ra, thầm hô không tốt, quả nhiên còn quá sức với thân thể đang bị thương này, chỉ cử động mạnh vài lần mà toàn thân đã bắt đầu phát ra ẩn ẩn đau đớn, cách tay do chấn động khi phản ngược giờ đang run rẩy không ngừng.

Vũ Linh xem nhẹ đau đớn, giờ mạng nhỏ quan trọng hơn, nghĩ thế liền phóng người chạy hướng thiết kiếm, Lý Tâm Nhi làm sao để Vũ Linh lấy được vũ khí, giơ lên dây xích đánh tới thiết kiếm khiến nó bị dây xích quấn chặt sau đó thu dây lại, thiết kiếm liền chuyển đến trên tay Lý Tâm Nhi.

Lý Tâm Nhi đắc ý cầm lấy thiết kiếm, chợt nhận ra đây không phải bình thường thiết kiếm, mặt liền biến đổi, thanh kiếm này so với bình thường thiết kiếm nặng hơn gấp mười lần, khiến Lý Tâm Nhi vì không chuẩn bị mà nhém chút liền cầm không nỗi mà té ngã.

Vũ Linh nhướng mi, thanh kiếm này là thiết kiếm được làm từ huyền tinh thiết, sức nặng không thể khinh thường, nhưng thanh kiếm này chỉ bằng một nửa của Mạt Tà Kiếm đang được chứa trong đan điền, mục đích Vũ Linh dùng thanh kiếm này để dần làm quen với Mạt Tà Kiếm trọng lượng đã bị thay đổi, thực ra cũng phải mất khá lâu để thích ứng tốt với thanh thiết kiếm này, còn Mạt Tà Kiếm thì e rằng vừa cầm lấy ra Vũ Linh liền đi theo đo đất.

Lợi dụng Lý Tâm Nhi không chú ý, Vũ Linh từ túi trữ vật lấy ra một loại bom khói tự tạo, bom khói phát nổ tạo ra thật dầy khói mù, học theo Tuyết Phàm từng dạy cách thu liễm hơi thở mà không dùng linh lực, Vũ Linh lặng lẽ tiến gần Lý Tâm Nhi.

Lần này Vũ Linh lại từ túi trữ vật lấy ra một thứ, một vũ khí được cho là truyền thuyết của loài gián-búa tạ, may mắn trước kia ở trong Mộc U Cốc bí cảnh tại Truyền Thừa Điện tiện tay ném vào không ít, tuy không thể một phát đánh chết tu sĩ nhưng đập hôn mê vẫn đủ dùng.

Vũ Linh lẻn ra sau Lý Tâm Nhi, ở Lý Tâm Nhi còn đang bối rối không biết Vũ Linh biến mất ở đâu trong màn sương mù, cũng tức giận bản thân hết lần này bị Vũ Linh tính kế, mắt đảo nhanh tìm kiếm Vũ Linh vị trí, nhưng lần này bụi mù so với lần trước dày đặt hơn nên rất khó nhìn rõ xung quanh.

Ngay lúc này thì Vũ Linh liền nhanh nhẹn mượn tảng đá kế cạnh mà lấy đà nhảy lên, mục tiêu là muốn hướng đến đập vào ót Lý Tâm Nhi một cái.

Nhưng đáng tiếc, vì lần trước kinh nghiệm Lý Tâm Nhi đề phòng rất cao nên Vũ Linh liền đánh hụt, nhưng ít ra cũng trúng vào giữa vai Lý Tâm Nhi, bị tập kích Lý Tâm Nhi mang theo tức giận giơ lên dây xích quất mạnh vào Vũ Linh khiến Vũ Linh té ra xa, trên người hiện lên một đường máu đỏ.

"Khục..."

Vũ Linh đau đớn cắn răng, thầm oán mình thân cao vấn đề, biết thế thì đã biến ảo thân thể, ít ra cũng cao hơn khi chiến đấu cũng dễ dàng, mà, dù sao không có linh lực trong người nên có biến cũng biến không xong, cho nên chỉ có thể hậm hực thầm oán.

Tuyết Dao Tuyết Phàm tại sao vẫn còn chưa đến đây? Từ nãy đến giờ liều mạng kéo dài thời gian nhưng vẫn chưa thấy hai người họ đến, Vũ Linh phiền não sắp bạc cả đầu, không mau đến là sẽ chết người a.

"Đáng chết, dám hết lần này đến lần khác ra tay đánh lén ta, vậy thì nên trả giá đi"

Lý Tâm Nhi mắt hừng hực lửa giận, chết tiệt, cú đánh khi nãy không hề nhẹ chút nào, làm cả thân thể đều phải đau đớn, nếu không lầm còn nghe đến tiếng xương vỡ vụn.

Vũ Linh nha đầu thối này, một phàm nhân ngu muội mà cũng dám thương tổn nàng, không thể tha thứ được, còn lại ngang nhiên đùa giỡn xem thường nàng, Lý Tâm Nhi thấy mình đang bị trêu đùa, ra tay với Vũ Linh càng thêm hung ác.

Lý Tâm Nhi quất mạnh dây xích lên người Vũ Linh, liên tiếp không ngừng như đang tra tấn, xem đến trên thân đối phương xuất hiện thật nhiều vết máu, trong mắt lại hiện lên dày đặt trả thù khoái cảm, nhưng thấy Vũ Linh không rên lên một tiếng, Lý Tâm Nhi cảm thấy khó chịu, ra tay dĩ nhiên càng thêm mạnh bạo.

Lần đầu trong đời bị tra tấn như trên TV thường thấy cẩu huyết, nếu không phải đau đớn liên tiếp giằng xé, thật là muốn đứng lên châm chọc một phen, Vũ Linh không muốn chịu ngược nên cố gắng dãy dụa phản kháng.

Vũ Linh nhanh tay bắt lấy quơ tới dây xích, đè xuống đau đớn như muốn xé rách thân thể, Vũ Linh dùng đến toàn thân bú sữa mẹ khí lực kéo mạnh dây xích rồi mạnh buông ra khiến cho đang cầm lấy dây xích Lý Tâm Nhi liền mất đà lủi về sau mấy bước.

Theo đó Vũ Linh liền lăn nhanh tránh ra Lý Tâm Nhi phạm vi công kích, đau lòng lấy ra duy nhất một tờ trăm dặm truyền tống phù mà mình có, còn chưa kịp xé nát liền bị sau lưng nữ nhân đoạt lấy, bản thân lần nữa cũng bị đánh gục trên đất.

Dạo này đo đất hơi nhiều!!!

(╯*‵□′)╯┻━┻

╭ (╰_╯)╮

Vũ Linh yếu ớt liếc mắt xem đang đứng trên cao nhìn xuống bản thân Hồng Điệp, trên tay nàng còn cần truyền tống phù cùng túi trữ vật của Vũ Linh, mắt xem Vũ Linh tràn ngập hứng thú, như độc xà tìm đến một con mồi thú vị.

Hiện tại Vũ Linh như một con cá đang nằm trên thớt, chỉ chờ người bỏ vào nồi hầm lên, xem đến muốn thê thảm cỡ nào có thê thảm cỡ đó.

Vũ Linh biết, hôm nay mình xong rồi, Tuyết Dao Tuyết Phàm đến giờ vẫn không thấy tâm hơi, cứu mạng truyền tống phù cũng bị lấy mất, bản thân lại vô pháp phản kháng, không nói đến thương thế trên người, chỉ nhìn đến Hồng Điệp một thân kim đan kỳ uy áp đè tớ, Vũ Linh chỉ có thể tiếp tục vô lực nằm dài trên đất giả chết.

(Chưa xong còn tiếp)

---End chap---