Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 140: 140





Vô số tiếng sấm liền vang lên, bầu trời ngay lập tức biến đổi…
Chỉ thấy bầu trời vốn là một màu đen, một tia sét màu đỏ liền xuất hiện, xẹt ngang qua vòm trời…
Đùng… Đùng… Đùng…
Thời gian mười cái hô hấp liền trôi qua, bầu trời lúc này đã bị nhuộm đỏ bởi những tia sét kia.

Đột nhiên…
Đùng…
Một tiếng nổ cực lớn liền vang lên…
Chỉ thấy, từ trên bầu trời, một tia sét cực dài, toàn thân đỏ rực như máu, nhắm thẳng vị trí của Hấp Huyết Chu Hoàng, lập tức lao xuống dưới.

Ở một bên, sau khi nhìn thấy tia sét kia, trong mắt của Mục liền co rụt lại, thầm nghĩ: “Là khí tức của Tu La Thần…”
Không sai, tia sét màu đỏ này gọi là Tu La Hạo Kiếp, chính là do một tia thần lực của Tu La Thần tạo thành, mục đính là để diệt sát những đầu hồn thú 10 vạn năm mỗi khi đột phá.

“Mau đến đây, ta liều với ngươi…” Ở phía dưới, đầu Hấp Huyết Chu Hoàng liền gào lên.

Rầm… Rầm… Rầm…
Rất nhanh, tia Tu La Hạo Kiếp kia đã đánh lên người của Hấp Huyết Chu Hoàng, đem một thân ngạo khí của nó đánh thành tro bụi.

Vù… Vù… Vù…
Sau khi Tu La Hạo Kiếp đã đánh xuống, mây đen lập tức tiêu tán, rất nhanh đã cho ánh sáng xuyên qua, đem một vùng rộng lớn của Tà Ma Sâm Lâm rọi sáng.

Ở phía dưới, sau khi ăn phải một kích chí mạng kia, mặc dù thân thể bị thương vô cùng nặng, căn bản là không thể cử động được, thế nhưng đầu Hấp Huyết Chu Hoàng kia vẫn cảm thấy vui vẻ…
“Ha… Ha… Ha… Ta vẫn còn sống… Ta vẫn còn sống…”
Đúng vậy, đầu Hấp Huyết Chu Hoàng này vẫn còn sống.


Điều này cũng đồng nghĩa với việc, đầu hồn thú này đã đạt tới cấp bậc 10 vạn năm, thực lực tăng mạnh trên diện rộng.

Mặc dù mạnh lên là thế, nhưng do phải chịu sự tàn phá của Tu La Hạo Kiếp, thành ra đầu Hấp Huyết Chu Hoàng lúc này cũng không thể đánh nhau được, chỉ đành nằm một đống, chậm rãi khôi phục lại.

Bỏ qua việc phải dưỡng thương trong một thời gian dài, đầu Hấp Huyết Chu Hoàng liền kêu lên: “Ha… Ha… Ta cuối cùng cũng đã đạt tới cấp bậc này… Ha… Ha…”
— QUẢNG CÁO —
***
Ở một góc nào đó…
Đối với việc Hấp Huyết Chu Hoàng đang cười như điên, Mục hoàn toàn không thèm để ý.

Chỉ thấy vào lúc này, hắn chỉ nở một nụ cười lạnh, nói: “Đến lúc ra tay rồi…”
Nói rồi, thân ảnh của Mục liền biến mất, dường như là hắn chưa từng xuất hiện tại nơi này…
***
Ở phía dưới…
Lúc này, bởi vì thời gian vừa trôi qua chỉ bằng một cái nháy mắt, thế nên đầu Hấp Huyết Chu Hoàng vẫn còn đang cười như điên, căn bản là không hề phát hiện có người đang tiến lại gần.

Giữa không trung, ở phía trên đầu của Hấp Huyết Chu Hoàng, một nam tử liền xuất hiện.

Nam tử liền hô lên: “Nhật Nguyệt Song Kiếm!!!”
Oong… Oong… Oong…
Lời vừa ra, Nhật Nguyệt Song Kiếm lập tức xuất hiện ở trước mặt Mục.

Cấm lấy pháp bảo trong tay, Mục lập tức vận chuyển linh lực, truyền vào bên trong hai thanh cự kiếm, hô lên: “Nhật Nguyệt Thần Luân!!!”
Bởi vì Mục muốn đem đầu Hấp Huyết Chu Hoàng này giết chết trong một chiêu, thành ra Mục đã đem toàn bộ chín phần linh lực của bản thân để thi triển cái thần thông này.


Rất nhanh, trên bầu trời, một cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thu nhỏ đã xuất hiện, đang điên cuồng xoay tròn.

Bởi vì động tĩnh mà Mục gây ra quá lớn, thành ra đầu Hấp Huyết Chu Hoàng này liền đã nhận thấy, rất nhanh đã hướng tám con mắt lên trên trời.

Mục hai tay bấm pháp quyết, hô lên: “Ra đây!!!”
Grào… Grào… Grào…
Lời của Mục vừa dứt, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương lập tức xuất hiện, lượn lờ xung quanh Mục, khí thế tỏa ra không ngừng.

Mắt thấy Hỏa Long Vương và Băng Long Vương xuất hiện, tám con mắt của Hấp Huyết Chu Hoàng lập tức co rụt lại, cả thân thể thì run lẩy bẩy, thanh âm khàn khàn vang lên: “Đây… Đây rốt cuộc là thứ gì…?”
Đối với biểu hiện của Hấp Huyết Chu Hoàng, Mục căn bản là không hề quan tâm.

— QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy hắn lập tức thao túng, rất nhanh đã đem hai đầu khí linh này dung nhập vào bên trong cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn kia.

Tiếp đó, Mục lại niệm pháp quyết, tay phải giơ lên trên cao, chém xuống: “Đi!!!”
Ngay lập tức, cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn kia liền lao xuống, nhắm thẳng vào thân thể của Hấp Huyết Chu Hoàng.

Grào… Grào… Grào…
Mấy tiếng rồng ngâm liền vang lên…
Chỉ thấy vào lúc này, cái Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn kia đã biến mất, mà thay vào đó mà một con cự long hai đầu, một lam một đỏ đang không ngừng gầm rú.

Ở phía bên dưới, đầu Hấp Huyết Chu Hoàng tự nhiên là cảm nhận được uy hiếp từ cái thần thông Nhật Nguyệt Thần Luân của Mục, thành ra nó liền điên cuồng tìm cách trốn chạy.

Có điều, trước khí thế của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương, đầu Hấp Huyết Chu Hoàng này chỉ có thể bị trấn áp, không hề có cơ hội nào để chạy trốn.


“Không…” Đầu Hấp Huyết Chu Hoàng kêu lên một tiếng tuyệt vọng.

Rầm… Rầm… Rầm…
Lúc này, đầu cự long hai đầu kia đã lao xuống, lập tức tạo ra một trận bạo tạc kinh khủng…
Giữa không trung, sau khi thi triển ra một kích này, sắc mặt của Mục lập tức tái nhợt, cả người chao đảo, nếu như không phải hắn vẫn còn tỉnh táo thì sợ rằng là đã ngã xuống đất rồi.

Ở phía bên dưới, mặc dù toàn bộ đều bị bụi đất bao phủ, thế nhưng Mục vẫn có thể biết được đang có gì xảy ra ở đó.

Sau khi đã dùng thần thức quét qua một lần, Mục liền nhoẻn một nụ cười, sau đó thì đáp xuống.

Không sai, bởi vì ăn một chiêu dùng chín phần linh lực của Mục, cộng thêm Hỏa Long Vương và Băng Long Vương phụ trợ, cho nên đầu Hấp Huyết Chu Hoàng kia đã trực tiếp bị nổ chết.

Vù… Vù… Vù…
Lúc này, Mục đã đáp xuống đất.

Phanh… Phanh… Phanh…
Một trận sóng linh lực cực mạnh thì phóng ra từ trên người của Mục, rất nhanh đã đem đống bụi đất kia chấn bay, để lộ ra quang cảnh của một đống đổ nát.

Sau khi lớp bụi đất tan biến, Mục liền nhìn thấy cái thi thể của đầu Hấp Huyết Chu Hoàng.

Bởi vì trước đó bị lôi kiếp đánh trọng thương, lại ăn phải một chiêu Nhật Nguyệt Thần Luân của Mục, thành ra trên thân thể của Hấp Huyết Chu Hoàng, khắp nơi đều là vết thương.

— QUẢNG CÁO —
Có chỗ thì bị đóng băng, sau đó thì vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ… Có nơi thì bị lửa thiêu thành tro bụi, chỉ còn sót lại mấy mẩu giáp cứng.

Thậm chí, trên thi thể của đầu Hấp Huyết Chu Hoàng còn lưu lại hai cỗ long lực của Hỏa Long Vương và Băng Long Vương.

Mục rất nhanh liền bước tới bên cạnh cái thi thể này, mở miệng: “Lôi Ảnh, mau hộ pháp cho ta!!!”
Nghe thấy Mục gọi, Lôi Ảnh lập tức chạy xuống, đáp: “Vâng, sư phụ!!!”

Tiếp đó, Mục ngồi xuống đất, chậm rãi khôi phục linh lực, còn Lôi Ảnh thì tiến vào trạng thái chiến đấu, liên tục quan sát xung quanh, đề phòng bất trắc xảy ra.

Cứ như vậy, thời gian một khắc liền trôi qua…
Lúc này, Mục cũng đã tỉnh lại, thầm nghĩ: “Mặc linh lực của ta còn chưa có phục hồi hoàn toàn, thế nhưng cũng đủ để dùng rồi…”
Nghĩ rồi, Mục liền đưa mắt nhìn về phía trước.

Chỉ thấy ở trên thi thể của Hấp Huyết Chu Hoàng, một cái hồn hoàn màu đỏ tươi đã xuất hiện, bên cạnh nó còn là một khối hồn cốt.

Không sai, chính là hồn cốt – thứ khiến biết bao hồn sư đỏ mắt, thậm chí còn không tiếc cả tính mạng để đoạt được.

Bởi vì đầu Hấp Huyết Chu Hoàng đã là hồn thú 10 vạn năm, thành ra sau khi giết chết nó, ngoài việc thu được một cái hồn hoàn, Mục còn thu được một khối hồn cốt.

“Là thân thể cốt sao…?” Mục âm thầm nghĩ.

Rất nhanh, hắn liền bước tới, nhanh chóng đem khối hồn cốt 10 vạn năm thu vào trong túi trữ vật, sau đó thì đưa mắt nhìn lên cái hồn hoàn đỏ rực kia.

Tiếp đó, Mục liền ngồi xuống, bắt đầu quá trình ngưng tụ nội đan.

Trước khi ngưng tụ nội đan, Mục quay sang phía Lôi Ảnh, nói: “Lôi Ảnh, ngươi bây giờ là Huyết Nguyệt Ma Lang, là yêu thú dùng máu tươi để tu luyện…”
Dừng lại một chút, Mục lại tiếp: “Lúc này, đối với ngươi mà nói, cái thi thể của đầu Hấp Huyết Chu Hoàng này không khác gì bảo bối, mau chóng thôn phệ nó đi!”
Nghe thấy vậy, Lôi Ảnh liền hưng phấn không thôi, đáp: “Vâng, sư phụ!!!”
Nói rồi, Lôi Ảnh liền chạy tới bên cạnh cái thi thể, bắt đầu thôn phệ huyết dịch.

Cứ như vậy, một người một sói ở liền tập trung lại bên cái thi thể của Hấp Huyết Chu Hoàng.

Một bên thì ngưng tụ nội đan, một bên thì thôn phệ huyết dịch, căn bản là không hề chừa lại một chút gì từ đầu Hấp Huyết Chu Hoàng.

.