Quay lại nửa canh giờ trước…
Trong khi chờ cái tên Ninh Thiên kia phát biểu thì vốn đang ngồi rảnh rỗi không có việc gì làm, Mục liền đem thần thức thả ra, quét Thiên Đấu đại đấu hồn trường qua một lần.
Mặc dù nói là quét qua toàn bộ đại đấu hồn trường nhưng thực sự là Mục chỉ quét qua khu vực khán giả cùng mấy chiến đội đang đứng phía dưới mà thôi, còn khu vực khách quý thì hắn trực tiếp bỏ qua.
Lý do sao? Rất đơn giản.
Mục lúc này chỉ có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ, có cho hắn thêm mười cái mạng đi nữa thì hắn vẫn không dám đi dò xét mấy tên Hồn Đấu La, Phong Hào Đấu La đang ngồi tại khu vực đó.
Sau khi thu hồi thần thức, đúng như dự đoán, Mục đã tìm thấy Trương Vô Kỵ đứng trong mấy chiến đội phía dưới.
Mục khẽ cười: “Thiên Linh chiến đội à, lại còn làm đội trưởng nữa?”
***
Quay trở về hiện tại.
Sau khi Ngọc Minh Long phát biểu xong, liền trở về chỗ ngồi, thanh âm của người chủ trì lại vang lên.
“Sau đây xin mời đội trưởng của 20 chiến đội bước lên bốc thăm thi đấu.”
Lời của người chủ trì vừa dứt, từ phía dưới liền có 20 người bước lên, có nam có nữ, nhưng tất cả đều có độ tuổi tử khoảng 17 đến 22 tuổi.
Trương Vô Kỵ bởi vì bản thân là đội trưởng của Thiên Linh chiến đội, cho nên lúc này cũng đứng bên trong mấy người này.
Hắn năm nay cũng đã 17 tuổi, so với mấy năm trước thì thân thể đã cao lớn hơn rất nhiều, vẻ non nớt trên khuôn mặt cũng đã biến mất, mà thay vào đó là một sự âm trầm pha lẫn một chút tang thương.
Mặc dù thế, nhưng nếu đặt Trương Vô Kỵ bên trong đám người thì liền không có điểm nổi bật gì.
Bởi vì đám người này hầu hết đều đã 22 tuổi hoặc lớn hơn 20 tuổi một chút, chính vì thế mà một người trẻ tuổi như Trương Vô Kỵ có lẽ sẽ không được chú ý.
Có điều đừng để độ tuổi của Trương Vô Kỵ đánh lừa.
Bởi vì nếu như nhìn hồn lực thì trong đám người, Trương Vô Kỵ là người mạnh nhất.
Hắn năm nay đã là 48 cấp Hồn Tông, xem ra đống đan dược năm đó Mục để lại cũng không có uổng phí.
Nhìn lấy bộ dáng của Trương Vô Kỵ, Mục có chút cảm thán nói: “Xem ra tiểu tử này đã trưởng thành rồi!”
***
Tiếp theo, quá trình bốc thăm liền diễn ra suôn sẻ.
Trong cuộc thi lần này, có tất cả 20 chiến đội tham gia thi đấu, mà tại vòng dự tuyển, ban tổ chức sẽ sử dụng hình thức đấu vòng tròn để thi đấu, cho nên sẽ có tất cả tổng cộng 190 trận đấu.
Nếu như mỗi ngày đấu 10 trận thì phải mất tận 19 ngày mới có thể hoàn thành vòng dự tuyển.
Bởi vì muốn rút ngắn thời gian thi đấu, cho nên ban tổ chức đã sử dụng hình thức bốc thăm để chia 20 chiến đội thành 5 bảng, mỗi bảng gồm 4 chiến đội, sử dụng hình thức đấu vòng tròn, sau khi đánh qua một lượt thì 2 chiến đội đứng đầu mỗi bảng sẽ được bước vào vòng tiến cấp.
Như vậy, nếu như mỗi ngày, mỗi bảng đánh một trận thì chỉ cần 6 ngày là hoàn thành.
Về phương thức tính điểm thì rất đơn giản.
Thắng một trận thì cộng 1 điểm, thua một trận thì trừ 1 điểm, còn hòa thì không cộng cũng không trừ.
***
Sau khi 20 đội trưởng của 20 chiến đội bốc thăm xong, thanh âm của người chủ trì liền vang lên.
“Bảng thứ nhất bao gồm…”
“Bảng thứ hai bao gồm…”
“Bảng thứ ba bao gồm…”
“Bảng thứ tư bao gồm…”
“Bảng thứ năm bao gồm: Thiên Linh chiến đội, Lôi Đình chiến đội, Áo Khắc Lan chiến đội, Tử Tinh chiến đội.”
“Dựa theo kết quả bốc thăm, hôm nay sẽ diễn ra các trận đấu như sau…”
“…”
— QUẢNG CÁO —
“Và cuối cùng là bảng thứ năm, sẽ diễn ra cuộc đối đầu giữa Thiên Linh chiến đội và Tử Tinh chiến đội.”
“Các chiến đội nhanh chóng chuẩn bị, nửa tiếng sau sẽ bắt đầu tranh tài.”
***
Hai tiếng sau…
4 trong 5 trận đấu đã diễn ra, cũng không có gì đặc sắc, hoàn toàn là một bên nghiền ép.
Lúc này, thanh âm của người chủ trì lại vang lên: “Tiếp theo chính là trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay.
Thiên Linh chiến đội và Tử Tinh chiến đội.
Xin mời hai đội bước lên sân đấu.”
***
Tại trên sân đấu, lúc này đang có 14 người đang đứng, chia thành 2 phe đối lập.
Bên trái là 7 người, 3 nam, 4 nữ, trên người mặc một bộ trang phục màu tím rực rỡ, phía trên áo còn đính một cái đồ án kỳ lạ.
Đây chính là Tử Tinh chiến đội.
Nếu như bên trái đã là Tử Tinh chiến đội thì bên phải tự nhiên là Thiên Linh chiến đội.
Giống như bên kia, bên này tương tự cũng có 7 người, 5 nam, 2 nữ, dẫn đầu chính là Trương Vô Kỵ.
Trang phục của Thiên Linh chiến đội mặc dù không có bắt mắt bằng của Tử Tinh chiến đội nhưng cũng không có khó nhìn.
Từ đầu xuống chân đều là một màu be, thỉnh thoảng vài chỗ sẽ có những họa tiết màu bạc, khi nhìn vào sẽ tạo nên sự hài hòa.
(Tác: vẫn đẹp hơn của Sử Lai Khắc nhiều :v)
Nếu như đã nói đến trang phục của Thiên Linh chiến đội thì cũng nên nói đến thực lực của mấy người này.
Đầu tiên chính là đội trưởng Trương Vô Kỵ, 17 tuổi 48 cấp Hồn Tông, vũ hồn là Đồ Long Đao.
Tiếp theo là đội phó Kỷ Vô Nhai, 17 tuổi 37 cấp Hồn Tông, vũ hồn là Hắc Hổ.
Kế tiếp là cặp huynh đệ song sinh Quy Đại, Quy Nhị, 16 tuổi, 35 cấp Hồn Tôn, vũ hồn là Huyền Thuẫn Quy.
Tiếp đến là đội viên Diệp Vũ, là một trong hai nữ hồn sư của chiến đội, 18 tuổi, 36 cấp Hồn Tôn, vũ hồn là Quỷ Đằng.
Kế bên Diệp Vũ là Chu Yến, cũng là một nữ hồn sư, 18 tuổi 36 cấp Hồn Tôn, vũ hồn là Quyền Trượng Sinh Linh.
Cuối cùng chính là Chấn Thiên, 17 tuổi 37 cấp Hồn Tôn, vũ hồn là Ảnh Báo.
“Xin mời hai bên triệu hoán vũ hồn!” Thanh âm của người chủ trì liền vang lên.
Lời của người chủ trì vừa dứt, ngay lập tức, hai bên liền đã triệu hoán vũ hồn.
“Đồ Long Đao!!!”
“Hắc Hổ, phụ thể!!!”
“Huyền Thuẫn Quy, phụ thể!!!” x2
“Quỷ Đằng!!!”
“Quyền Trượng Sinh Linh!!!”
“Ảnh Báo, phụ thể!!!”
Trong nháy mắt, Thiên Linh chiến đội đã bày ra đội hình gồm 6 Hồn Tôn, 1 Hồn Tông của mình.
Phanh…!!!
Một đợt sóng hồn lực lan ra, làm cho không khí xung quanh trở nên vặn vẹo, sau đó mới ổn định lại như cũ.
Khác với khí thế ngút trời của Thiên Linh chiến đội, bên này, các đội viên của Tử Tinh chiến đội cũng đã triệu hoán ra vũ hồn, nhưng sau khi thấy hồn hoàn của đối thủ thì liền tỏ ra chán nản, uể oải.
— QUẢNG CÁO —
Cũng phải thôi, Thiên Linh chiến đội có cả Hồn Tông, Hồn Tôn thì đế tận 6 người.
Còn Tử Tinh chiến đội thì chỉ có 2 người là Hồn Tôn, còn lại chỉ là Đại Hồn Sư, thậm chí có người chỉ vừa hấp thu xong hồn hoàn mấy ngày trước.
Nếu như hỏi ‘chiến đội này sẽ chiến thắng’ với một người bình thường không biết một chút gì về hồn sư giới thì câu trả lời chắc hẳn là Thiên Linh chiến đội.
Một lần nữa, thanh âm của người chủ trì liền vang lên: “Trận đấu, bắt đầu!!!”
Ngay lập tức, hai chủ công của Thiên Linh đội là Trương Vô Kỵ và Kỷ Vô Nhai liền lập tức lao lên, nhanh chóng thi triển ngay hồn kỹ thứ nhất.
“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Trảm Sát!”
“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Hắc Hổ Kim Cương Biến!”
Nhìn thấy thế công mạnh mẽ của đối thủ, 7 người của Tử Tinh chiến đội liền tỏ ra bối rối, hoảng loạn, người thì lùi lại một bước, người thì sững sờ trong chốt lát rồi tỉnh lại, vội vã định thi triển hồn kỹ chống đỡ.
Có điều, cái người định thi triển hồn kỹ để chống đỡ kia, không biết là do không có kinh nghiệm chiến đấu hay là do quá hoảng loạn, mà khi Trương Vô Kỵ cùng Kỷ Vô Nhai còn chưa kịp lao tới, thì đã thi triển ngay cái hồn kỹ tấn công, liền đem đồng đội đứng bên cạnh đánh một kích, làm người nọ té nhào ra đất.
Trên khán đài, Mục sau khi nhìn lấy thế cục như vậy liền lắc đầu, thở dài: “Đúng là một đám công tử bột, mới có như thế mà đã bị dọa sợ rồi.”
“Đúng là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò!”
Rầm…Rầm…Rầm…!!!
Cứ như vậy, trong vòng 1 phút, Trương Vô Kỵ cùng Kỷ Vô Nhai liền đem 7 người của Tử Tinh chiến đội đánh cho bất tỉnh, nằm la liệt trên sàn, cơ hồ là mấy người Chấn Thiên còn chưa kịp ra tay thì trận đấu đã kết thúc.
Sau khi xử lý xong mấy người của Tử Tinh chiến đội, Trương Vô Kỵ liền ngạo nghễ nói: “Trọng tài, có thể thông báo kết quả rồi!”
Người chủ trì sau khi nghe giọng nói của Trương Vô Kỵ thì liền từ trong mộng tỉnh lại, sau đó mới đáp: “A… Được rồi!”
“Trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay, Thiên Linh chiến đội với Tử Tinh chiến đội.
Thiên Linh chiến đội chiến thắng!”
“Oa…Oa…Oa….”
“Thiên Linh, Thiên Linh, Thiên Linh…”
Ngay sau khi người chủ trì thông báo kết quả trận đấu, cả khán đài liền trở nên náo nhiệt, vô số người liên tục hò hét.
Cũng phải thôi, dù nhìn sự chênh lệch giữa hai bên thì ai cũng nghĩ rằng Thiên Linh chiến đội sẽ chiến thắng thôi, nhưng mà cũng không ai nghĩ rằng lại kết thúc nhanh như vậy, cơ hồ là có thể nói là trận đấu nhanh nhất trong lịch sử của cuộc thi cao học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục.
***
Cứ như vậy, sau chiến thắng của Thiên Linh chiến đội, người chủ trì liền thông báo đã kết thúc buổi tranh tài hôm nay, ngày mai sẽ tiếp tục tranh tài.
Nghe thấy như vậy, Mục liền định đứng dậy rời đi.
Có điều, ngay khi hắn định dùng thần thức để tìm kiếm bóng dáng của Trương Vô Kỵ thì lại đụng phải một người khác…
“Ồ, không ngờ lại ở đây!”
***
Ban đêm…
Thiên Đấu Thành…
Bên trong một gian phòng của một khách sạn nào đó…
“Vô Kỵ, Thanh Trúc, cũng muộn rồi đó, hai người các ngươi mau ngủ đi.” Một lão trung niên tóc bạc mở miệng nói.
Nghe thấy vậy, Trương Vô Kỵ liền cười đáp: “Vâng, Vu lão sư.
Ta định sẽ cùng muội muội ra ngoài đi dạo một lát rồi sẽ trở về nghỉ ngơi.”
“Được rồi, ngày mai chúng ta cũng không có trận đấu, hai người các ngươi chú ý một chút, đừng để đám lão đầu chúng ta lo lắng.” Vu lão sư cười đáp.
— QUẢNG CÁO —
“Vâng!”
Nói rồi, Trương Vô Kỵ liền mang theo Trương Thanh Trúc ra khỏi phòng.
***
Thiên Đấu Thành.
Tại một bãi đất trống nào đó…
“Ca, lúc sáng ngươi thật là lợi hạ nha, nhanh như vậy liền đem cái đám công tử bột kia đánh cho gọi cha gọi mẹ.” Trương Thanh Trúc cười đáp.
“Muội thật là, sao lại thích đánh nhau vậy.
Nữ hài tử thì nên dịu dàng một chút, kẻo sau này lại không có người thích.” Trương Vô Kỵ nghe vậy liền trêu đùa một câu.
“Ca, ngươi xấu lắm.”
Trương Thanh Trúc nghe thấy ca ca của mình nói như vậy, liền bĩu môi, hai tay liên tục đánh vào người của Trương Vô Kỵ.
Nàng năm nay chỉ mới 11 tuổi, bởi vì bản thân là một hồn sư, phát dục sớm, cho nên cũng đã lộ ra nét thiếu nữ, thân thể cao rất nhiều so với lúc còn là một tiểu cô nương, có điều vẫn cách Trương Vô Kỵ một cái đầu.
“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa, thiên tài như muội thì ai không đỏ mắt, làm gì không có người thích muội.” Trương Vô Kỵ thấy vậy liền lên tiếng dỗ dành.
“Như thế còn được.” Trương Thanh Trúc nghe vậy liền dừng lại, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.
Đúng như Trương Vô Kỵ nói, Trương Thanh Trúc chính là một thiên tài thực sự, ngay cả bản thân hắn cũng không thể so sánh.
Mấy năm trước, khi Trương Thanh Trúc thức tỉnh vũ hồn thì tiên thiên hồn lực đã đạt 9 cấp, hơn hẳn Trương Vô Kỵ tận 3 cấp.
Sau đó, dựa vào những đan dược cùng những thần thông của công pháp Thương Cầm Ma Lan bên trong Nhật Nguyệt Song Ấn, nàng liền dần dần trở nên mạnh mẽ, trong cùng một cảnh giới thì không có ai đánh lại.
Cứ như vậy cho đến hiện tại, Trương Thanh Trúc lúc này chỉ mới 11 tuổi mà đã đạt được 29 cấp Đại Hồn Sư, chỉ còn thiếu một chút là có thể đột phá cấp 30, chính vì vậy mà nàng đã tốt nghiệp tại Hoa Vũ Học Viện, sau đó theo ca ca gia nhập vào Thiên Linh Học Viện.
“Ca, ngươi nhìn kìa, trăng hôm nay thật đẹp nha.”
Qua một lát tản bộ cùng Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc liền ngồi xuống bên cạnh một hòn đá, chỉ tay lên trời nói.
Trương Vô Kỵ cũng phụ họa thêm, nói: “Ừm, thật đẹp!”
Qua một lúc ngắm nhìn ánh trăng, Trương Thanh Trúc không biết đang suy nghĩ cái gì, liền lấy ra từ trên người một miếng ngọc bội, bên trên đó có khắc một mặt trăng cùng một mặt trăng.
“Ca, ngươi kể cho ta nghe về vị Mục đại kia đi, tại sao lại cho chúng ta cái Nhật Nguyệt Song Ấn này?”
Trương Vô Kỵ nghe vậy liền đáp: “Hả, không phải ta đã kể cho muội nghe rất nhiều lần rồi sao, bây giờ sao lại còn hỏi?”
“Ca, ngươi còn nói, ta đều hỏi qua cha mẹ rồi.
Trong nhà, chỉ còn có mình ta là chưa gặp qua vị Mục đại ca đó thôi.
Với lại, huynh chỉ kể qua loa mà thôi, ta cũng đâu có hình dung ra được, sao lại không tò mò được cơ chứ?” Trương Thanh Trúc nói.
Nghe thấy muội muội của mình nói như vậy, Trương Vô Kỵ còn muốn nói gì đó thì đột nhiên…
“Vậy bây giờ chúng ta liền gặp mặt!”
Một giọng nói liền vang lên.
Nghe thấy giọng nói đó, Trương Vô Kỵ liền quay người lại, hét lớn: “Ai?”
“Là ta.”
Từ trong bóng tối, một nam tử tầm khoảng 20 tuổi bước ra.
Nếu như không phải vì hai vết sẹo lớn trên khuôn mặt thì với thần thái của hắn, cộng với khung cảnh tuyệt sắc như thế này thì không biết sẽ có bao nhiêu trái tim thiếu nữ rung động.
Khi vừa quay người lại, Trương Vô Kỵ liền thấy được thân ảnh của người này, hắn trong lòng có chút khó tin, gọi: “Mục… đại ca.”.