Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 57: 57





Quả nhiên, không ngoài dự đoán, thời gian còn chưa trôi qua 1 khắc, Mục đã vạch ra một kế hoạch để giết người.

Kỳ thực, lúc đầu thì Mục chỉ định giết Tuyết Vi Tân thôi, nhưng sau khi hắn dùng thần thức quét qua vào lần thì lại khác…
Bởi vì ngoài thái tử của Thiên Đấu Đế Quốc ra thì Mục còn muốn giết thêm một người nữa, đó là Độc Cô Tứ.

Nếu như Mục đoán không sai thì vũ hồn của Độc Cô Tứ chính là Bích Lân Xà Hoàng, và hắn cũng chính là người đã ra tay hạ độc trên người của Trương Thiết và Yên Lâm nhiều năm về trước.

Cơ mà để giết được Độc Cô Tứ thì không phải việc đơn giản, bởi vì thực lực của đối phương với Mục quá chênh lệch, còn chưa kể bên kia còn có thêm 1 Hồn Thánh nữa.

Đối diện với vấn đề này, nếu như là người khác thì có lẽ đã bỏ cuộc rồi, thế nhưng Mục lại khác…
Sau khi đem thần thức dò xét nhiều lần, Mục cũng nhận ra Độc Cô Tứ đã bị trúng độc cực nặng.

Có điều loại độc này cũng không phải là người khác hạ thủ, mà chính là do bản thân vũ hồn của Độc Cô Tứ - Bích Lân Xà Hoàng tạo thành, tu vi của hắn càng cao thì độc tố trong người cũng càng nhiều, tất nhiên cũng cách cái chết cũng càng gần.

Kỳ thực, để phát hiện ra điểm này thì cũng không khó, chỉ cần chú ý quan sát là được.

Độc Cô Tứ năm nay chỉ mới hơn 60 tuổi nhưng nhìn bộ dáng thì trông giống một lão già sắp chết, da dẻ đều nhăn nheo, xuất hiện gân xanh, đầu ngón tay với môi thì bị thâm đen, mái tóc cũng vì độc tố trong cơ thể mà chuyển sang màu lục.

Lấy bộ dạng của lão như vậy, chỉ cần là người am hiểu một chút về độc dược thì cũng có thể nhìn ra ngay.

Chính bởi lý do này mà Mục có tự tin giết chết Độc Cô Tứ.

Chỉ thấy Mục đưa tay vào túi trữ vật, lấy ra một gốc Tuyết Sắc Thiên Nga Vẫn, sau đó thì ngắt một cánh hoa, dùng linh lực nghiền ép thành bột phấn, rồi nén lại, tạo thành một bi cực nhỏ.

Sau đã chuẩn bị xong sát chiêu, Mục liền đưa mắt nhìn xuống một cái thi thể của một nữ hồn sư, khoé miệng chợt cong lên.

(Tác: nguy hiểm thế :v)
***

Tại nơi nghỉ ngơi của Tuyết Vi Tân…
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, binh sĩ xung quanh canh gác ngày càng cẩn thận, cơ hồ là không để lộ ra sơ suất gì.

Về phần các hồn sư như Độc Cô Tứ, mặc dù nhìn có vẻ là đang nhắm mắt nhưng kỳ thực là đang âm thầm để ý động tĩnh xung quanh, chính vì thế mà cho dù là có côn trùng bay qua, cũng không thể lọt qua mắt của mấy tên hồn sư này.

Đúng lúc này, vốn đang ngồi bên một gốc cây, Độc Cô Tứ đột nhiên mở mắt, cả người nhanh chóng đứng dậy, mắt thì nhìn về một hướng, còn miệng thì hô hoán người khác: “Tất cả cảnh giác, có hồn thú xuất hiện!”
Nghe thấy như vậy, cơ hồ là tất cả hồn sư đều lập tức mở mắt, nhanh chóng đứng dậy, rất nhanh đều đã tạo thành đội hình, tất cả các hồn hoàn đều lộ ra, chiếu sáng cả một vùng rộng lớn.

Về phần các binh sĩ kia, mặc dù tất cả bọn họ đều là người bình thường, không phải là hồn sư, thế nhưng vì được huấn luyện rất kỹ càng, là một trong những toán binh lính tinh nhuệ của Thiên Đấu Đế Quốc, tự nhiên cũng rất nhanh liền tạo thành một vòng tròn, bảo vệ lấy căn lều của Tuyết Vi Tân.

— QUẢNG CÁO —
“Bích Lân Xà Hoàng, phụ thể!!!” Độc Cô Tứ gầm lên.

“Quỷ Đằng!!!” Đứng một bên, Kỳ Tâm cũng lập túc triệu hoán ra vũ hồn.

Rất nhanh, 7 cái hồn hoàn dưới chân của Độc Cô Tứ và Kỳ Tâm liền xuất hiện, hai vàng, hai tím, ba đen, cơ hồ là đem cả một vùng rộng lớn xung quanh chiếu sáng.

Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Ở phía trước, liên tục tiếng động lớn truyền đến, cơ hồ là sắp có một đầu hồn thú xuất hiện vậy.

Đúng lúc này, Tuyết Vi Tân cũng vì động tĩnh bên ngoài mà bị đánh thức, chính vì vậy mà hắn liền bước ra, nhanh chóng hỏi: “Độc Cô Tứ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Độc Cô Tứ trả lời: “Thái tử điện hạ, sắp có một đầu hồn thú chạy đến chỗ này, e rằng sẽ xuất hiện chiến đấu, ngài mau chóng đứng đằng sau bọn ta để giữ an toàn.


Tuyết Vi Tân nghe thấy sắp chiến đấu thì khuôn mặt liền trắng bệch, vội vã nói: “Được, các ngươi mau chóng xử lý đầu hồn thú đấy đi, ta đi vào trong trước.


Lời vừa dứt, Tuyết Vi Tân cũng đã chạy ra phía sau, lẫn trốn dưới sự bảo vệ của các hồn sư cùng binh sĩ.


Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Tiếng động đã ngày càng gần…
Grítt…
Sau tiếng rít cực lớn, cuối cùng, đầu hồn thú kia cũng lộ diện…
Đó là một con Quang Minh Điểu, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông màu vàng, tu vi có lẽ đã hơn vạn năm, thực lực vô cùng cường hãn.

Nhưng đấy không phải là điều cần chú ý…
Bởi vì phía trước đầu Quang Minh Điều này, lại có một nữ nhân xuất hiện, toàn thân thì đầy máu, quần áo thì nhiều chỗ bị rách, trên người hồn lực lúc có lúc không, nhìn dáng vẻ hiện tại có lẽ là đang bị đầu hồn thú này truy đuổi.

“Á…”
Đột nhiên, có vẻ vì đã kiệt sức, nữ nhân kia liền ngã xuống đất, liền hô lên một tiếng…
Nhìn thấy một màn như vậy, đầu Quang Minh Điểu này lập tức trở nên hưng phấn, nhanh chóng vận lực lao tới, muốn giết chết nữ nhân này.

Ở phía bên kia, Độc Cô Tứ liền thầm nói: “Quang Minh Điểu, tu vi 1 vạn 2 ngàn năm, rất thích hợp với thái tử điện hạ!”
“Tất cả nghe lệnh, giết!”
Lời vừa dứt, thân ảnh của Độc Cô Tứ liền động, cái hồn hoàn thứ 7 dưới chân liền phát sáng: “Đệ Thất Hồn Kỹ - Bích Lân Chân Thân!!!” — QUẢNG CÁO —
Xì… Xì… Xì…!!!
Ngay lập tức, một đầu Bích Lân Xà Hoàng khổng lồ liền lập tức xuất hiện, nhanh chóng lao về phía đầu Quang Minh Điểu kia, cơ hồ là chuẩn bị la vào chiến đấu.

Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Độc Cô Tứ quả nhiên không hổ danh là Hồn Thánh, thời gian còn chưa qua 1 khắc, hắn đã giải quyết được đầu Quang Minh Điểu kia, cơ hồ lúc này nó chỉ còn đợi cái chết đến.

Sau đó, Độc Cô Tứ không thèm quan tâm đến nữ nhân kia, nhanh chóng đến bên cạnh Tuyết Vi Tân, dùng cái giọng nịnh nọt nói: “Thái tử điện hạ, đầu Quang Minh Điểu này rất phù hợp với điện hạ, ngài hãy mau giết chết nó, hấp thu hồn hoàn.


Nghe thấy bản thân sắp được hấp thu hồn hoàn, tiến cấp Hồn Vương, Tuyết Vi Tân liền vui vẻ ra mặt, đáp lại: “Được!!!”

Lời vừa dứt, Tuyết Vi Tân liền đã đi đến bên cạnh đầu Quang Minh Điểu đang thoi thóp kia, từ trong người lấy ra một chuôi đao, một nhát đâm xuống liền tiễn đầu hồn thú nọ lên trời.

Kế tiếp, một cái hồn hoàn vạn năm màu đen liền xuất hiên, Tuyết Vi Tân cũng nhanh chóng hấp thu hồn hoàn.

Hai canh giờ nhanh chóng đã trôi qua, bởi vì đầu Quang Minh Điểu này chỉ có tu vi là 1 vặn 2 ngàn năm, cho nên Tuyết Vi Tân cũng không mất nhiều thời gian để hấp thu.

Sau khi bản thân đã hấp thu xong cái hồn hoàn vạn năm đầu tiên tiến cấp vào cảnh giới Hồn Vương, Tuyết Vi Tân liền cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, rất muốn phát tiết một chút.

(Tác: thằng này lên cơn ấy mà :v)
Vốn Tuyết Vi Tân định ra lệnh hồi cung, trở về hoan ái cùng với vô số nữ hầu thì hắn đột nhiên dừng lại…
Bởi vì Tuyết Vi Tân đã nhìn thấy nữ nhân kia, người mà đã bị đầu Quang Minh Điểu này truy sát.

Bởi vì lúc trước Tuyết Vi Tân chỉ quan tâm tới hồn hoàn, cho nên cũng bỏ quên nữ nhân này, nhưng lúc này nhìn lại, nữ nhân này quả thật là một cái vưu vật, chính vì thế mà dục hỏa trong người liền bốc lên.

Chỉ thấy Tuyết Vi Tân bước lại đối diện nữ nhân nọ, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Bởi vì trải qua hai canh giờ, nữ nhân này cũng đã biết được thân phận của Tuyết Vi Tân, cho nên đối diện với việc bị thái tử truy hỏi, nàng không nhịn được mà căng thẳng: “Bẩm… thái tử điện hạ, tiểu nữ… tên… là… Hồng Trần!!!”
“Hồng Trần à? Tên nghe rất hay.

” Tuyết Vi Tân tán thưởng một câu.

Dừng một chút, Tuyết Vi Tân lại nói: “Lúc trước, bản thái tử đã cứu ngươi rồi, ngươi cũng nên báo đáp lại một chút chứ?”
Vừa nói, đôi mắt của Tuyết Vi Tân không một chút kiêng kỵ, liên tục đảo trên người của Hồng Trần, làm cho nàng bối rối không thôi.

Có điều, Hồng Trần cũng không phải người ngu, tự nhiên là hiểu dụng ý trong câu nói của Tuyết Vi Tân, mặc dù bản thân rất muốn phản kháng nhưng tại nơi này, nàng đành bất lực.

Chính vì như vậy, Hồng Trần liền cắn răng một cái, hai má hơi phiến hồng, đôi mắt thì rưng rưng, đáp: “Vâng, thái tử điện hạ.


— QUẢNG CÁO —
“Ha ha, tốt lắm!” Vừa nói, Tuyết Vi Tân liền đưa tay ra, định ôm Hồng Trần vào trong lòng.

Có điều, còn không đợi Tuyết Vi Tân vui mừng…
Phập…!!!

Một âm thanh vang lên, cơ hồ là làm cho tất cả mọi người có mặt tại chỗ này sững sờ.

“Ngươi…” Khuôn mặt của Tuyết Vi Tân liền nhăn nhó vì đau đớn, khó khăn lắm mới nói ra một tiếng.

Sở dĩ Tuyết Vi Tân có biểu hiện như vậy là bởi vì nữ nhân tên Hồng Trần này.

Lúc này, cánh tay phải của Hồng Trần đã đâm thủng lồng ngực của Tuyết Vi Tân, thậm chí còn xuyên ra cả sau lưng, bên trên thì cầm một trái tim đang đập thình thịch.

“Hy vọng thái tử hạ thích phần lễ này của tiểu nữ.

” Hồng Trần cười nói, thế nhưng trong đôi mắt lại lộ vẻ chết chóc.

Bùm…!!!
Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy trái tim của Tuyết Vi Tân đã bị bàn tay nhỏ nhắn của Hồng Trần bóp nát, tạo thành một đoàn huyết vụ.

Nhìn thấy một màn như vậy, nhóm người Độc Cô Tứ sau một lúc ngẩn người thì chợt động, lập tức thi triển hồn kỹ lao lên.

“Tất cả nghe lệnh, mau giết chết nữ nhân kia!” Độc Cô Tứ gầm lên.

“Đệ Thất Hồn Kỹ - Bích Lân…”
Có điều, còn chưa kịp để Độc Cô Tứ thi triển vũ hồn chân thân, Hồng Trần đã nhanh chóng đem cánh tay phải rút ra khỏi người của Tuyết Vi Tân, tay còn lại thì lấy ra một vật nhỏ màu trắng, ném thẳng về phía Độc Cô Tứ.

Bùm…!!!
Một lớp bụi màu trắng liền bao phủ khắp người Độc Cô Tứ, làm cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn không thể nhìn thấy gì xung quanh.

Lợi dụng khoảng thời gian đó, Hồng Trần không biết lúc nào đã lấy ra một thanh kiếm màu tím, nhanh chóng leo lên.

“Bạo tốc!”
Lời vừa ra, thanh kiếm màu tím kia liền sáng lên, trong nháy mắt đã đem Hồng Trần bay lên trời, để lại một đám người đang trợn mắt há mồm ở dưới đất.

.